Khương Tống cười gượng gạo: "Xin lỗi, em không làm việc này được. Em không phải người yêu tốt, luôn khiến anh thất vọng."
Tôi mở miệng định nói gì đó, rồi lại đành im lặng.
Dù sao đi nữa thì người cùng nhau đi hết cuộc đời của chúng tôi, không nên là đối phương.
Hắn có con đường riêng phải đi, còn tôi cũng có số phận của riêng mình.
Để hắn sớm hiểu ra điều này, sẽ tốt cho cả đôi bên.
Dưới mắt Khương Tống là quầng thâm, đêm nào tôi dậy uống nước cũng thấy hắn ngồi lặng trong phòng khách, không biết nghĩ gì.
Đêm nay vừa thấy hắn trở dậy, tôi đã tỉnh giấc. Tận mắt chứng kiến Khương Tống lấy lọ th/uốc từ ngăn kéo, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi uống hai viên.
Quay đầu thấy tôi, ánh mắt hắn thoáng chút bối rối.
"Làm anh thức giấc rồi à?"
Giọng cười nhẹ nhàng che giấu cảm xúc, "Dạo này công việc căng thẳng, khó ngủ quá. Em uống chút melatonin cho dễ ngủ thôi."
Tôi nghi ngờ gật đầu: "Vào phòng ngủ đi."
Trên giường, Khương Tống ôm tôi thì thầm: "Anh Đoạn, đừng bỏ rơi em."
Tôi siết ch/ặt nắm đ/ấm, nhắm mắt đáp: "Anh ít học, nghe không hiểu. Còn làm phiền nữa là anh ra phòng khách ngủ đấy."
Khương Tống im bặt, chỉ siết ch/ặt vòng tay hơn.
Khi bệ/nh tôi hồi phục hẳn, Khương Tống buộc phải tham dự cuộc họp quan trọng ở công ty.
Hắn vừa đi không lâu, quản gia năm xưa từng cho tôi nghe đoạn băng ghi âm đã tìm đến.
Ông ta nói có người muốn gặp tôi.
Năm năm trước, bố Khương Tống chỉ sai quản gia mang đoạn ghi âm cùng câu "Cậu không xứng với Khương Tống" tới.
Vệ sĩ của Khương Tống không dám ngăn cản, đành mắt nhắm mắt mở để tôi lên xe.
Quản gia đưa tôi đến tòa nhà cao tầng, bố của Khương Tống đang chờ sẵn ở tầng 16.
Bước vào phòng, không có la m/ắng hay chất vấn, chỉ một người đàn ông trung niên hiền lành ngồi sau bàn làm việc.
Trước đó quản gia đã tiết lộ, bố của Khương Tống tên Thương Hạc Tùng.
Thương Hạc Tùng ra hiệu cho tôi ngồi đối diện.
Đôi mắt sau gọng kính vàng cong cong, ông ta nở nụ cười xã giao: "Đoạn Dã, đáng lẽ tôi nên gặp cậu sớm hơn. Dù không muốn thừa nhận nhưng phải nói rằng - cậu nuôi dạy con trẻ rất giỏi."
“Khương Tống trở về từ nhà cậu đã thay đổi hẳn, không cần uống th/uốc, tính tình cũng hoạt bát hơn."
Tôi siết ch/ặt tay: "Th/uốc? Hắn bị bệ/nh gì?"
Tôi chợt nhớ lại đêm đó thứ hắn gọi là "melatonin".
Thương Hạc Tùng ngạc nhiên: “Khương Tống chưa từng nói với cậu à? Nó mắc bệ/nh t/âm th/ần nghiêm trọng."
Giọng tôi căng cứng: "Không."
Bình luận
Bình luận Facebook