Khi hoàn tất ghi chép tại đồn cảnh sát và bước ra ngoài, màn đêm đã buông sâu.
Tôi và Lục Khác sóng vai bước về trường.
Dưới ánh trăng trải dài khắp con đường, tôi bất giác nhớ về những năm tháng tuổi thơ.
Sau khi mẹ qu/a đ/ời nửa tháng, bố tôi đã đăng ký kết hôn với mẹ của Giang Vi.
Giang Vi chuyển trường đến học cùng trường với tôi. Cô ta nhỏ hơn tôi một khóa, thường hay lên tầng tìm tôi, níu lấy khung cửa, rụt rè gọi tôi là chị.
Bạn cùng bàn hỏi:
“Đó là em gái cậu à?”
“Không phải.” Tôi không buồn ngẩng đầu, đáp: “Mẹ tôi chỉ sinh mỗi tôi thôi.”
Vài ngày sau, khi tan học về nhà, tôi bị bố túm cổ áo, t/át hai cái trời giáng.
“Em gái mày vừa chuyển trường, nó nhát gan, cái gì cũng không biết. Tao bảo mày chăm sóc nó, vậy mà mày lại đi rêu rao khắp nơi nói nó là con của kẻ thứ ba à?”
Hai má tôi nóng ran vì đ/au. Kèm theo ánh nhìn của mẹ kế và Giang Vi đứng bên cạnh, tôi bướng bỉnh nhìn thẳng vào ông ta:
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Ngày hôm đó, bố tôi cầm dây thắt lưng, suýt chút nữa đã đ/á/nh tôi nhập viện.
Tôi oán h/ận Giang Vi, oán h/ận mẹ kế, oán h/ận bố tôi… nhưng đến cuối cùng, tôi h/ận nhất chính là bản thân mình—quá nhỏ bé, chẳng thể làm được gì.
Bị đ/á/nh đến khắp người toàn vết thương, bị ph/ạt không được ăn cơm, tôi vẫn phải khóc lóc xin lỗi mẹ kế và Giang Vi.
Ba năm cấp hai, tôi luôn giữ vững vị trí trong top 5 toàn khối, vốn dĩ có thể chắc suất đậu vào trường trọng điểm của tỉnh.
Thế nhưng ngày thi lên cấp ba, điện thoại tôi bị lấy mất, cửa phòng bị khóa trái.
Tôi đã lỡ mất môn thi đầu tiên.
Tôi từng hy vọng rằng, trong sự kiện quan trọng như thế, bố tôi sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho tôi. Nhưng ông chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn:
“Lỡ thi thì đã sao? Năm nay không được thì học lại năm sau, chẳng lẽ tao không nuôi nổi mày à?”
“Chỉ vì chuyện nhỏ xíu này, mày định ép ch*t em gái mình sao? Nó đâu có cố ý.”
Ánh mắt ông ta lướt qua tôi, dừng lại nơi Giang Vi đang rơm rớm nước mắt, rồi hiện lên vẻ xót xa.
“Được rồi, Vi Vi, đừng khóc nữa, chẳng ai trách con cả.”
Ánh mắt ấy, từ lâu đã không còn thuộc về tôi.
Chính vào giây phút đó, tôi nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết—ông ta chỉ là bố của Giang Vi.
Kể từ hôm đó, tôi không còn mong ông ta đứng ra vì tôi nữa. Tôi làm theo ý ông ta, học lại một năm.
Giả vờ như vì bỏ lỡ kỳ thi nên tinh thần suy sụp, thành tích cứ thế tụt dần.
Suốt ba năm, tôi lặng lẽ, u ám, không kết bạn với ai, chẳng có lần nào đạt thành tích tốt.
Ngược lại, Giang Vi ngày càng thành công, trở thành học sinh gương mẫu trong mắt mọi người.
Cô ta càng rực rỡ, khoảng cách giữa tôi và cô ta càng xa, thì tôi lại càng an toàn hơn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi đã rơi xuống đáy vực.
Chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu trên con đường đầy gió tôi đi về mỗi ngày, lặng lẽ chứng kiến tôi cặm cụi ôn bài đến tận khuya biết sự thật.
“Đàn anh.”
Tôi kéo mình ra khỏi hồi ức, dừng bước, quay đầu lại, nhìn Lục Khác với ánh mắt chân thành:
“Hồi đó em chỉ muốn Giang Vi khó chịu nên mới nghĩ ra cách trẻ con như vậy, cuối cùng lại làm tổn thương đến anh.”
“Vậy nên, em muốn xin lỗi anh.”
“Xin lỗi.”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chỉ là xin lỗi thôi sao?”
Tôi không chịu nổi cảm xúc phức tạp ẩn chứa trong ánh mắt đó, đành khẽ cúi đầu tránh đi:
“Nếu anh cần em làm gì để bù đắp, có thể nói với em.”
“Điều anh cần, là em đừng giả vờ không hiểu nữa.”
Lục Khác nhìn tôi, ánh mắt kiên định. Một lát sau, anh khẽ thở dài:
“Chẳng hạn như, anh hy vọng em có thể nói cho anh biết, trong suốt một năm qua, em có nhận ra rằng anh không giống chút nào với người trong ấn tượng của em không?”
“Em có nhận ra rằng anh thực sự nghiêm túc khi yêu em không?”
“—Em có từng, vì anh, mà động lòng chút nào không?”
Bình luận
Bình luận Facebook