Chúng tôi hầu như không có giao thiệp gì. Cho đến một hôm, khi cậu đang uống rư/ợu trong phòng khách, cậu gõ cửa phòng tôi. Cậu dựa người vào khung cửa: "Chơi chung không?"
"Cảm ơn, tôi chỉ..."
Cậu ngắt lời tôi, nhướng lông mày: "Cho tôi một chút thể diện."
Tôi nghĩ đến cảnh cậu đ/á/nh người hôm đó, đành nhượng bộ. Trên bàn, cả đám người thấy tôi, tiếng cười vui đột ngột ngừng bặt, rồi nhiệt tình chào đón.
"Là bạn cùng phòng của Giang Dịch phải không? Vào đây, vào đây."
Tính cách tôi khá cô đ/ộc, không giỏi ứng phó với giao tiếp.
Hồi nhỏ mẹ quản tôi rất nghiêm, từ việc mặc đồ gì đến kết bạn với ai đều bị kiểm soát ch/ặt chẽ. Xung quanh tôi hầu như không có người bạn nào thân thiết. Dẫn đến việc ở những nơi đông người, bản thân tôi luôn cảm thấy không thoải mái.
Trước mặt tôi thêm một chiếc ly, Giang Dịch chống tay lên vai tôi: "Uống rư/ợu được không?"
Tôi lắc đầu.
Giang Dịch rót rư/ợu cho tôi: "Thử đi?"
Tôi nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu hồng trong ly, lấp lánh ánh sáng. Đó là thứ tôi tuyệt đối không được động vào khi ở nhà.
Uống rư/ợu luôn đi kèm với trò chơi. Đặt chai rư/ợu giữa bàn, người bị đuôi chai chỉ vào sẽ hỏi người bị đầu chai chỉ một câu hỏi. Những câu họ hỏi đều rất nh.ạy cả.m.
"Còn lần đầu không?"
"Tần suất tự giải tỏa là bao nhiêu?"
Lần này, đến lượt tôi hỏi. Đầu chai lại vừa chỉ vào Giang Dịch. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi, với vẻ mặt đầy mong đợi. Như muốn xem tôi có thể hỏi được câu gì kí/ch th/ích.
Tôi hơi căng thẳng, nín thở một hồi lâu, rồi mới mở miệng: "Cậu có thích ăn rau không?"
Cả phòng đột nhiên lạnh tanh.
Bình luận
Bình luận Facebook