Ông lão khịt mũi lạnh lùng.
"Jack, nếu mày dám lừa tao..."
Jack - chàng trai trẻ tên Jack vội gật đầu lia lịa, chuyển sang nói tiếng Anh:
"Ha ha ha sao lại dám! Tôi lừa ai chứ đâu dám lừa ngài? Với lại với trí thông minh của ngài, tôi lừa làm sao nổi? Đừng nóng, thử cách khác xem..."
Ông lão mặt lạnh như tiền đặt Lục Linh Châu trở lại bệ đ/á, rồi đỡ Tống Phi Phi dậy. Y chang như trước, hắn nắm tay cô ta dẫn về phía trước.
Nhưng lần này khác biệt ở chỗ Tống Phi Phi hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ta rõ ràng không muốn đ/âm đầu vào tường. Khi ông lão áp sát bức bích họa, Tống Phi Phi khẽ dùng hai ngón tay chống lên vách đ/á.
Cảm nhận lực kháng cự từ phía trước, ông lão vui mừng khôn xiết.
"Tao cảm thấy rồi! Nó đang ngăn tao tiến vào!"
Jack: "Hả?"
"À ừ... Phải để nó cảm nhận được thành ý của ngài, Cánh cửa Vĩnh Sinh mới mở ra được."
Ông lão gật đầu, hít sâu lấy bình tĩnh rồi tiếp tục đẩy Tống Phi Phi về phía tường.
Tống Phi Phi hoảng hốt, dùng cả bàn tay chống lên tường, toàn thân căng cứng.
Ông lão vẫn tiếp tục đẩy. Cô ta dồn cả hai tay lên tường chống đỡ, thậm chí co chân dùng đầu gối đẩy ngược lại.
Mọi người há hốc mồm.
Cảnh tượng này buồn cười đến nỗi tôi không nhịn được bật cười "phụt" một tiếng. Ngay lúc ấy, một nòng sú/ng lạnh lùng đặt sau lưng.
Tôi và Giang Hạo Ngôn giơ tay lên, bị người phía sau đẩy ra trước.
"Thưa sếp, hai kẻ châu Á này đã theo dõi chúng ta. Có nên xử không?"
Thấy vậy, Jack lập tức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào tôi:
"A! Hóa ra chính bọn chúng phá hoại buổi tế lễ!"
"Có chúng ở đây, thảo nào Pharaoh từ chối dẫn lối cho ngài vào Cánh cửa Vĩnh Sinh!"
Bình luận
Bình luận Facebook