Đều Là Trai Thì Ngại Gì Ai

Chương 31. Ngoại truyện 1

30/08/2024 11:35

Ngoại truyện của Chu Mạc.

1.

Tên tôi là Chu Mạc, hôm nay tôi bắt đầu học đại học, khi kéo hành lý đi vào ký túc xá, đã có bạn cùng phòng đang dọn dẹp giường chiếu.

Thấy tôi đi vào, cậu ấy quay đầu mỉm cười và chào hỏi tôi,

“Chào cậu, tôi tên là Trầm Mặc.”

Trông cậu ấy rất đẹp, cười lên lại càng đẹp hơn.

Tôi có hơi ngẩn người, miệng tự động đáp lại: “Chào cậu, Chu Mạc.”

Cậu ấy gật đầu một cái, sao đó tiếp tục trải khăn của mình ra.

Khi cúi người xuống, áo sơ mi bị kéo lên.

Để lộ ra làn da trắng nõn ở eo.

Tôi nhanh chóng quay đầu đi, nhưng lại không thể quên được cảnh tượng đó.

Tôi cảm thấy mình như vậy thì có hơi kỳ quái, còn rất vô duyên, nên tôi có ý né tránh cậu ấy, muốn xóa màu trắng nõn ấy ra khỏi đầu.

Nhưng tôi còn chưa kịp quên đi thì đã nghe nói cậu ấy thích đàn ông.

Điều này khiến cho tôi thấy hơi sợ.

2.

Vào ngày tốt nghiệp cấp hai, có bạn nam tỏ tình với tôi, còn muốn cưỡng hôn tôi.

Cậu ta trực tiếp nhào tới, trên người còn có mùi khó chịu.

Mặc dù cuối cùng tôi tránh được, nhưng cảm giác và mùi khi cậu ta kéo ch/ặt lấy cánh tay tôi, khiến cho tôi gh/ê sợ nguyên cả kỳ nghỉ hè.

Bắt đầu từ đó, khi tôi nghe được từ gay, thì sẽ không nhịn được mà thấy gh/ê t/ởm.

Cho nên, tôi lại càng xa lánh Trầm Mặc.

Nhưng do tôi đã hành động thái quá, khiến cho mọi người trong lớp ai cũng cho rằng tôi gh/ét Trầm Mặc.

Vì muốn xóa bỏ hiểu lầm nên tôi đã nói rõ với mọi người, tôi chỉ là kỳ thị đồng tính.

Nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc với Trầm Mặc, sự sợ hãi trong lòng cũng dần biến mất.

Trầm Mặc luôn luôn sạch sẽ, còn rất thơm.

Cười lên trông rất đẹp.

Ngoan ngoãn mỗi khi nghe người khác nói chuyện.

Đôi lúc lại hơi bối rối.

Thỉnh thoảng có hơi hư một chút.

Tôi cảm thấy mỗi khi thấy cậu ấy, tim sẽ đ/ập nhanh hơn, khiến cho tôi không nhịn được mà muốn chạy trốn.

3.

Cho đến ngày hôm đó, khi chơi Thật hay Thách.

Tôi rút được thử thách hôn cậu ấy.

Tôi cảm giác như tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực.

Trầm Mặc còn nhìn tôi.

Trong đầu tôi toàn là ——

Muốn hôn cậu ấy, rất muốn hôn rất muốn hôn rất muốn hôn .

Tôi không thể kh/ống ch/ế được hành động của mình, lao đến.

Giọng nói của tôi căng cứng, nhưng tôi không thể kiểm soát được.

Sau khi hôn xong, tôi chỉ cảm thấy, môi cậu ấy thật là mềm, liếm một chút hơi ấm còn vương lại trên môi, còn có vị ngọt.

Muốn hôn lại một lần nữa.

Nhưng thói quen đã khiến cho tôi vừa nhìn thấy cậu ấy là muốn chạy trốn.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nhìn lén cậu ấy.

Cho đến đêm hôm đó, cậu ấy đột nhiên kéo tôi lại và hỏi, tại sao tôi lại luôn hung dữ như vậy.

Tôi rất hung dữ sao? Từ trước tới giờ tôi chưa từng hung hăng với cậu ấy.

Nhưng tại sao cậu ấy lại nói tôi như vậy?

Trong lòng tôi có chút mất mát.

Cậu ấy còn nói, tôi nhìn lén là vì muốn ám sát cậu ấy.

Tôi không có, chỉ là tôi muốn hôn cậu ấy thôi!

Lời vừa đến môi, tôi lại không biết phải nói thế nào, chỉ bật ra một câu: “Đó là nụ hôn đầu của tôi.”

Sau khi nghe xong hình như Trầm Mặc có hơi tức gi/ận, nên tôi không dám nhắc lại nữa.

Cũng từ khi đó, tôi vô tình phát hiện ra, mình thích cậu ấy.

4.

Vậy nên, tôi bắt đầu học cách kiểm soát ánh mắt của mình, và cả hành động vừa nhìn thấy cậu ấy là muốn trốn tránh.

Tôi bắt đầu soi gương để học cách quản lý biểu cảm, để cho mình không trông hung dữ như vậy nữa.

Tôi thích Trầm Mặc, tôi muốn theo đuổi cậu ấy.

Nhưng tôi còn chưa bắt đầu, đã thấy cậu ấy bị một nam sinh gọi lại, sau đó cười nói với nhau, còn hẹn nhau buổi tối cùng đi ăn.

Trong lòng có chút buồn rầu.

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc trên giường hồi lâu, Trầm Mặc vẫn chưa trở về.

Không ngủ được, tôi đứng dậy đi ra cửa.

Đúng lúc nhìn thấy bọn họ trở lại,

Chàng trai kia còn đưa cậu ấy về ký túc xá.

Tôi có hơi tức gi/ận, không nhịn được mà hỏi cậu ấy.

Cậu ấy lại nói rằng chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Làm sao có thể không liên quan đến tôi chứ! Chúng ta đã hôn nhau rồi đó.

Tôi nói tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu ấy.

Nhưng hình như cậu ấy không muốn chịu trách nhiệm với tôi.

Tôi biết, chắc chắn là tôi chưa thể hiện rõ rằng tôi thích cậu ấy.

Tôi thức suốt đêm để học rất nhiều chiến lược trên mạng.

Tôi theo đuổi hai ngày, Trầm Mặc như thể bắt đầu trốn tránh tôi.

Cậu ấy ngày càng gần gũi với người tên Cố Hi đó.

5.

Trong lúc tôi đang thầm lo lắng thì Bạch Mậu, bạn thân của cậu ấy đã chủ động đến tìm tôi, nói rằng có thể giúp tôi theo đuổi cậu ấy.

Bạch Mậu nói, Trầm Mặc thích người nghe lời một chút, muốn tôi không nên ép buộc.

Nói rằng Trầm Mặc dễ mềm lòng nên cần phải giả bộ đáng thương cho phù hợp.

Tôi đã học được.

Đúng vào buổi trưa hôm đó, Trầm Mặc đi ăn cơm với người tên Cố Hi đó, tôi liền đi theo.

Cái người tên Nhạc Du Du kia thật là phiền phức.

Hơn nữa cái tên Cố Hi đó, lúc ăn cơm còn liếc mắt đưa tình với Trầm Mặc.

Rất phiền.

Ăn cơm xong, tên Cố Hi kia đã không thấy tăm hơi đâu.

Miệng Trầm Mặc khô, trông có vẻ khát nên tôi lập tức đi m/ua nước cho cậu ấy.

Cuối cùng cậu ấy lại không muốn nhận.

Có hơi tủi thân.

Nhớ đến lời của Bạch Mậu, tôi liền thử một chút.

Kết quả là Trầm Mặc chạy mất.

Người tên Bạch Mậu đó chẳng giúp ích được gì cả.

6.

Tối đó, khi đi ăn chung với đội bóng rổ, một đám người đến rót rư/ợu cho tôi.

Tôi nhìn Nhạc Du Du cứ uốn éo, rất vô vị.

Tôi muốn về sớm.

Lại bị Nhạc Du Du ngăn lại, cô ta tỏ tình với tôi.

Còn nói rằng tôi không nên thích đàn ông.

Tôi thích ai thì liên quan gì đến cô ta? Tôi không muốn nói lý với cô ta.

Không ngờ cô ta lại xông đến, sau đó tôi đưa tay ra đỡ, chỉ cần dùng một chút lực là cô ta đã gục xuống.

Một đám người vây quanh, tôi thấy cô ta không sao nên nhân cơ hội đó để đi về.

Kết quả là vừa mới ra ngoài đã đụng phải Bạch Mậu.

Mắt cậu ta sáng lên khi thấy tôi, nói rằng cậu ta còn có một ý tưởng.

Sau đó cậu ta chuốc say tôi tiếp, ném tôi vào trong luống hoa trước ký túc xá.

Gọi Trầm Mặc xuống đón tôi.

Đêm đó đã chứng tỏ rằng Bạch Mậu vẫn còn có chút tác dụng.

7.

Khó khăn lắm mới làm dịu lại mối qu/an h/ệ giữa tôi và Trầm Mặc.

Cái cô Nhạc Du Du đó lại nhảy ra làm yêu quái.

Cô ta cầm bóng rổ đ/ập vào Trầm Mặc.

Khi đó tôi ngẩng đầu lên thì thấy Trầm Mặc, quả bóng đã sắp đ/ập vào đầu cậu ấy.

Trầm Mặc bị đ/ập trúng nên đứng không vững.

Tôi suýt nữa phát đi/ên.

Tôi chạy vọt tới, bế Trầm Mặc lên, chạy như đi/ên về hướng bệ/nh viện.

Cũng may Trầm Mặc không sao.

Sau đó, Nhạc Du Du bị bắt vào đồn cảnh sát, bởi vì chỉ gây thương tích nhẹ nên cuối cùng chỉ phải xin lỗi và bồi thường, đồng thời bị cảnh cáo.

Vốn nghĩ rằng từ bây giờ cô ta sẽ tránh xa chúng tôi.

Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa là cô ta lại bắt đầu nổi đi/ên.

Cũng không biết tại sao, cô ta thì đi/ên lo/ạn, còn Trầm Mặc đột nhiên hôn tôi!

Nhất định là sự theo đuổi kiên trì của tôi đã có tác dụng.

Nhạc Du Du thấy chúng tôi quá hạnh phúc nên tự mình cút đi luôn.

Sau đó, Trầm Mặc nói, sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Trầm Mặc, là của tôi!

Danh sách chương

4 chương
30/08/2024 11:35
0
30/08/2024 11:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận