8.
Sau khi về nhà, ta lật tìm y phục mùa đông trong tủ, sau đó ta mặc thêm một lớp áo bông rồi thêm một chiếc áo choàng.
Nếu như Bùi Tầm cứ ch*t như vậy thì đừng nói là ta có thể trở về theo đúng cốt truyện, mà ngay cả ta cũng phải vùi thây ở đây.
Ta đi trên đường núi, rất nhanh thì giày vớ đã ướt sũng.
May mà núi Phổ Tư không quá cao, chỉ là nơi đâu cũng có tuyết dày nên trơn trượt khó đi.
Sau nửa canh giờ, tôi đi đứng vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Bùi Tầm ở dưới gốc một cây tùng già.
Hắn tựa vào gốc cây tùng, tóc dài chấm đất khẽ bay trong gió tuyết, bóng tối ôm ch/ặt lấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, lộ ra cả người ốm yếu không có sức sống.
Ta sợ hãi nên ngồi xổm xuống vươn tay, cẩn thận dò xét hơi thở của hắn.
Vẫn may, trong lòng bàn tay vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp.
Ta cởi áo choàng bên ngoài xuống rồi phủ lên người hắn, bỗng nhiên ta lại thở dài một hơi rồi nói: “Còn may là ngươi không sao, nếu như ngươi ch*t thì ta phải làm sao đây?”
Cốt truyện sẽ không có cách nào tiếp tục được.
Đột nhiên lông mi của Bùi Tầm khẽ run lên nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt như tuyết làm nổi bật nốt ruồi dưới đuôi mắt phải, có một cảm giác mong manh vỡ vụn.
Đột nhiên có một luồng mê muội dâng lên trong đầu ta.
Hệ thống vô tình nói một câu: “Thân ái, mời rút lại câu nói ng/u xuẩn của ngươi đi.”
Ta hung hăng thầm oán: Chín năm giáo dục bắt buộc, dạy không ra người bi/ến th/ái như ngươi, ngươi gi*t ta đi rồi thay thế bằng người khác.
Quả nhiên nó ngậm miệng lại, sau một giây thì ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, càng lúc càng mãnh liệt.
Ngươi muốn chơi trò hung á/c đúng không?
Bởi vì trong đầu ta đột nhiên truyền đến cơn đ/au khủng khiếp, đ/au đến nỗi ta không thở được, trong lúc mơ màng ta cảm nhận được những ngón tay với khớp xươ/ng rõ ràng đặt lên trán của ta.
Bình luận
Bình luận Facebook