Sau khi ông Ba đi rồi, không biết có phải ảo giác của tôi không mà tôi cứ cảm thấy trong linh đường càng lúc càng lạnh lẽo.
Rõ ràng là tháng năm, trong linh đường có một chậu than đang ch/áy, còn đ/ốt thêm hai hàng nến trắng, nhưng không biết cảm giác ớn lạnh đó từ đâu chui ra mà lạnh đến mức các khớp xươ/ng đều đ/au buốt.
Tôi không dám hé môi, cắn răng tiếp tục dập đầu với chị Văn Văn.
Tôi nghĩ, chỉ cần chị Văn Văn bớt gi/ận thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng hiển nhiên là những người khác không nghĩ như vậy.
“Ơ đệch! Sao lạnh thế này?” A Cường là người đầu tiên làm ầm lên, vừa nói vừa giậm chân: “Sớm biết vậy thì tôi đã mặc áo khoác đến rồi.”
“Đúng là hơi lạnh.” Anh trai tôi đưa tay lên chậu than để sưởi, lạnh đến mức miệng luôn hà hơi: “Thời tiết năm nay tệ thật đấy, tháng năm năm ngoái là đã mặc áo tay ngắn rồi.”
Chị dâu nhát gan áp sát bên cạnh anh trai tôi, ánh mắt không ngừng nhìn khắp nơi: “Có phải là…là, Văn Văn về rồi không?”
Lòng tôi run lên chưa kịp nói gì đã nghe thấy A Cường phì cười một tiếng: “Cười ch*t đi được, đừng nói là mấy người tin trên đời này có m/a thật đó chứ?”
“Cho dù có m/a nhưng mà chúng ta có tám người đàn ông ở đây lận, không biết là ai sợ ai đâu!” A Cường huých vào cánh tay anh trai tôi: “Anh à, anh nói xem?”
Anh trai tôi không muốn mất mặt, chỉ đành nói hùa theo A Cường: “A Cường nói không sai, nếu không phải để trấn an mẹ tôi thì tôi cũng lười phí sức.”
Không ai muốn làm người yếu đuối sợ m/a. Rất nhanh sau, Lý Vũ – một người anh em của anh trai tôi đề nghị: “Này, vậy chúng ta làm chút rư/ợu cho ấm người đi, nếu không thì tôi sắp ch*t cóng thật đấy.”
Anh trai tôi đồng ý, bảo chị dâu vào nhà lấy rư/ợu.
Chị dâu không dám làm trái ý anh trai tôi nên chỉ biết rụt cổ làm theo. Không lâu sau, chị ấy đã mang rư/ợu trắng và ly quay lại.
Chị dâu quỳ dưới đất rót cho mỗi người một ly rư/ợu. Lúc rót đến chỗ tôi, tôi lấy tay che miệng ly lại: “Em không uống rư/ợu.”
Cho dù trên đời không có m/a thì tôi cũng không muốn s/ay rư/ợu trong linh đường của chị Văn Văn. Như vậy là bất kính.
“Học riết ng/u rồi.” Anh trai tôi xem thường m/ắng tôi một câu: “Đồ nhát gan!”
Tôi không lên tiếng. Anh trai tôi luôn xem thường tôi, anh ấy m/ắng như vậy là đã khá nhẹ nhàng nể mặt rồi.
Ở bên kia, đám người anh trai tôi đã uống đến mức mặt đỏ nóng ran, bắt đầu nói năng mê sảng.
“Này anh, sáng sớm tinh mơ bọn em đã theo anh đi rước dâu, giúp anh lấy vợ mà anh tiếp đãi anh em như thế à? Kết hôn cũng không nỡ gọi phù dâu ra mời rư/ợu bọn em!”
“Phù dâu không mời rư/ợu vậy thì cô dâu phải mời rồi. Anh, anh đừng có trách bọn em không thương tiếc chị dâu đấy.”
Bọn họ không chỉ tán dóc mà còn không ngừng động tay động chân.
Tôi tận mắt nhìn thấy lúc chị dâu rót rư/ợu cho bọn họ, tay A Cường đã nhéo vào eo chị dâu một cái.
Chị dâu la lên một tiếng, vặn người làm bình rư/ợu rớt xuống đất, mảnh sứ vỡ rạ/ch vào chân chị ấy, m/áu tươi chảy ra, nhuộm đỏ vạt váy của chị ấy.
Ông Ba nói rồi, tối nay trong linh đường không được có tiếng cười, không được có mùi rư/ợu, không được có m/áu.
Bây giờ đã phạm phải cả ba điều cấm kỵ rồi.
Lòng tôi chùng xuống, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kèn Sona rước dâu. Cùng lúc này, qu/an t/ài trong linh đường truyền đến tiếng móng tay cào bới.
Chị Văn Văn bò ra khỏi qu/an t/ài, nói muốn tham gia hôn lễ của anh trai và chị dâu tôi thêm lần nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook