Bố tôi đêm nào cũng mây mưa với Ốc Nữ, người cứ như được tiếp thêm sinh lực. Ông lúc nào cũng khoe khoang về những đêm thần tiên của mình với bất cứ ai gặp mặt. Chẳng mấy chốc, mấy gã đàn ông liều lĩnh trong làng đã lén lút tới nhà tôi.
"Lão ca, hưởng thụ ngon lành thì cũng phải chia phần cho huynh đệ chứ!"
Vừa nói, họ nhét mấy bao th/uốc vào túi bố tôi.
Mẹ tôi nghe thế, gi/ận dữ quay mặt đi. Cả làng chế giễu bà tự đào hố ch/ôn mình. Nhưng dù bà có vật vã khóc lóc thế nào, bố tôi vẫn coi Ốc Nữ như bảo bối trong lòng.
Bố tôi cầm lấy th/uốc lá, khoát tay rộng rãi cho mấy gã đàn ông vào phòng. Sáng hôm sau, họ vỗ vai bá cổ bố tôi cười nắc nẻ: "Con Ốc Nữ đúng là phê không tả xiết!"
"Chưa thấy con nào háu đói thế bao giờ!"
"Tối qua nó cứ bám ch/ặt 'của quý' tao, buông không nổi!"
Nghe mấy lời tục tĩu ấy, mẹ tôi nghiến răng lẩm bẩm: "Toàn lũ tạo nghiệp!"
"Giở trời dám đụng vào Ốc Nữ, quên sạch lời tổ tông răn dạy!"
Tôi bèn hỏi: "Mẹ ơi, Ốc Nữ là cái gì thế ạ?"
Mẹ tôi trừng mắt nhìn lũ đàn ông, giọng đầy h/ận th/ù: "Tổ huấn làng ta chép rằng gặp Ốc Nữ phải hậu đãi tử tế."
"Không thì họa vô đơn chí!"
Bố tôi nghe vậy, rít một hơi th/uốc dài cười nhạt: "Sao không hậu đãi?"
"Mấy anh em này chẳng phải đang ra sức 'nuôi nấng' nó suốt đêm sao?"
Cả lũ đàn ông ồ lên cười khoái trá. Đúng lúc ấy, tôi như nghe thấy tiếng cười khúc khích vọng ra từ phòng Ốc Nữ.
Bình luận
Bình luận Facebook