"Bà nội Thanh Vũ của bạn" đã trả lời tôi rất nhanh:
“Cô nhét viên ngọc này vào miệng ông nội cô.”
“Sát khí nhập x/á/c, âm h/ồn không yên.”
“Tiếp theo đi tìm một con mèo, cho bò qua người ông ấy, ông ấy sẽ vùng dậy.”
"Đến lúc đó, cô nói ông ấy không muốn vào nghĩa địa kia, bọn họ tự nhiên sẽ tin cô."
Trong lúc tôi đang loay hoay thì sắc mặt Trình Hiên tối sầm lại, gi/ật lấy điện thoại.
"Em vẫn đang nói chuyện với người đó phải không?”
"Anh đã nói rồi, đó là tên l/ừa đ/ảo, lát nữa sẽ bắt đều hỏi lừa tiền em.”
“Em có thể ngừng tin tưởng người khác một cách dễ dàng như vậy được không?”
Trình Hiên hiếm khi hung dữ với tôi như vậy.
Tôi cảm thấy tủi thân, cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Thấy tôi không nói, Trình Hiên thở dài:
“Em thường thích đọc những cuốn tiểu thuyết siêu nhiên và huyền bí.”
“Nhưng cuộc đời không phải là một cuốn tiểu thuyết. Đó là ông nội anh, anh chỉ mong ông được yên nghỉ. Em hiểu không?
"Thanh Di, xin hãy thông minh hơn."
Nghe xong câu cuối cùng, cảm giác tội lỗi mới dâng lên đã nhanh chóng bị tôi bóp nghẹt như một nụ hoa.
Thứ bạn không tin tưởng, nhất định sẽ không tồn tại sao?
Lỡ như những gì Bà nội Thanh Vũ đó nói là sự thật thì sao?
Vậy thì làm sao ông nội có thể được ch/ôn cất bình yên?
...
Nhà tang lễ được chia thành hai sảnh, có kết cấu giống hình chữ lồi.
Phòng phía trước rộng dùng để tiếp khách và bày bàn ăn.
Sảnh sau rất nhỏ, một căn phòng hình vuông.
Qu/an t/ài của ông nội được đặt ở đó.
Giữa sảnh trước và sảnh sau không có cửa, chỉ có một tấm màn đen trắng ngăn cách.
Phía trước rèm là bàn cúng, lẵng hoa và di ảnh người đã khuất.
Người thân, bạn bè lần lượt vào sảnh sau để ở bên cạnh thăm nom.
Ngọn đèn luôn ch/áy trước chân ông nội mãi đến trước lúc đưa tang vẫn không được tắt.
Ngọn đèn này là để soi đường xuống địa ngục cho ông.
Nó cũng thường được gọi là "đèn dẫn đường".
Nếu đèn tắt, vậy con đường đó sẽ thành một màn đen tối.
Ông nội không tìm được phương hướng và sẽ quay lại theo mùi khi ông rời đi.
Điều này không tốt cho gia đình và có thể khiến người nhà mắc bệ/nh nặng.
Theo cách nói của Trình Hiên, đây không phải cũng là m/ê t/ín sao?
Nhưng tất cả họ đều tuân theo nó một cách tỉ mỉ.
Khi tôi mở rèm bước vào nhà, chú Bảy cúi xuống đổ thêm dầu vào đèn.
Nhìn thấy tôi, một nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo của chú ấy:
"Vợ Tiểu Hiên đến rồi?”
“Vừa đúng lúc, cháu thay chú trông đèn, chú ra ngoài một lát.”
“Chú Bảy, cháu...”
Chú bảy tuy đã già nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt.
Còn chưa đợi tôi nói xong, “Vèo” một tiếng, chú liền đi ra sảnh sau rồi.
...
Trong thế giới nhỏ bé được bao phủ bởi những tấm màn đen trắng, chỉ còn lại tôi và ông nội.
Tôi nuốt khan, đ/è nén nỗi sợ hãi trong lòng, chậm rãi tiến về phía qu/an t/ài.
Ông nội là một người già rất điển hình của thời đại đó.
Sống tiết kiệm trong suốt cuộc đời và để lại tất cả tiền tiết kiệm của mình cho con cháu.
Sau khi được chẩn đoán mắc bệ/nh u/ng t/hư, ông không muốn trở thành gánh nặng cho các con mình.
Một lọ th/uốc trừ sâu đã kết thúc cuộc đời ông như một con con bò già.
Tôi nhìn ông già g/ầy gò trong qu/an t/ài, khóe mắt không khỏi đỏ ửng lên.
Khi ông còn sống, chưa bao giờ được hưởng một ngày hạnh phúc.
Sau khi ch*t, còn phải gánh chịu những tội lỗi này sao?
Tôi nắm ch/ặt viên đ/á ngọc hàm, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì hồi hộp.
"Thanh Di~"
Trình Hiên vén rèm lên, nghiêng nửa người vào trong.
Tôi không còn do dự nữa, lập tức cúi xuống nhét viên ngọc lạnh vào miệng ông nội.
Sự lo lắng của tôi bị Trình Hiên nhầm lẫn là nỗi buồn.
Anh thở dài, đưa tay xoa đầu tôi:
"Vừa rồi anh không cố ý hung dữ với em, anh chỉ..."
Lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng.
Tôi kinh ngạc nhìn ông nội trong qu/an t/ài.
Ông nội đã dậy rồi!!!
Giống như một con búp bê cứng đờ, toàn thân nảy lên như một thây m/a.
Bình luận
Bình luận Facebook