"Tôi đi rồi, mọi người sẽ làm sao đây?" Tôi hỏi Lục Anh Anh.
Nàng mỉm cười rạng rỡ: "Lũ tà m/a trấn áp chúng tôi đã bị cô tiêu diệt, game kinh dị này sắp sụp đổ rồi. Chúng tôi cuối cùng cũng được luân hồi."
Mẫu Qủy ôm đứa con nhỏ, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn tôi: "Hoa Hoa, cảm ơn chị, cuối cùng em đã tìm được con mình. Kiếp sau, mẹ con em sẽ không bao giờ xa cách nữa."
Quả Quả ôm ch/ặt lấy tôi. Những vết thương trên người bé dần lành lại, để lộ làn da mịn màng: "Dì... hôn."
Tôi hôn lên trán bé, lần lượt ôm từng đứa trẻ: "Kiếp sau nhớ lớn nhanh nhé."
Tôi lấy từ túi ra quả táo, xoa đầu Vệ Binh rồi đặt vào tay nó: "Đúng là đứa bé dũng cảm ngoan ngoãn."
Vệ Binh ôm quả táo cười ngây ngô. Ánh sáng lóe lên, tất cả biến mất trước mắt tôi. Như vừa tỉnh giấc mơ.
Bình luận
Bình luận Facebook