Mỗi khi ông Ba nói một câu là màu sắc của áo choàng đỏ trên người ông ta lại đậm thêm chút, đến cuối cùng áo choàng đỏ gần như biến thành áo choàng đen, từng giọt từng giọt m/áu chảy xuống.
Cuối cùng anh trai tôi cũng đã nhận ra khác thường nên muốn lùi ra sau, nhưng tay của ông Ba giống như một cái kiềm sắt vậy, cứ túm ch/ặt lấy như muốn bẻ g/ãy xươ/ng của anh ấy.
“Ông Ba, ông Ba trên người cháu không có lì xì.” Anh trai tôi đ/au đến mức nước mắt tèm nhem, anh ấy c/ầu x/in: “Cháu sẽ đi xin mẹ cháu, đến lúc đó, cháu sẽ cho ông mười bao lì xì lớn, được không…”
Ông Ba không hề lung lay bởi ‘chiếc bánh lớn’ mà anh trai tôi vẽ ra, ông ta lạnh lùng nhìn anh trai tôi rồi cười khẩy một tiếng.
Bỗng, cổ của mấy ông bác vẫn đứng yên bất động nãy giờ sau lưng ông Ba đột nhiên vươn dài như những con rắn, chúng nó thò đến trước mặt chúng tôi, ngửi mùi trên cơ thể bọn tôi.
Tiếng la hét chói tai cứ liên tục không ngừng, tôi nhìn khuôn mặt bị biến dạng trầm trọng như bị đ/ập mạnh ở trước mặt mình, suýt thì nôn mửa.
Tôi biết ông ta! Ông ta là ông Chu trong thôn chúng tôi, lúc trẻ ông ta đã đ/á/nh ch*t một người vợ, sau đó thì ông ta không cưới được vợ cho nên bình thường cứ thích lảng vảng phía sau mấy cô gái trẻ, là yêu râu xanh có tiếng trong thôn.
Lúc anh trai tôi kết hôn, ông ta cũng đến xin hỷ, đôi mắt cứ lấm la lấm lét lén nhìn về phía xe của nhà gái.
Bây giờ ông ta ch*t rồi và lại còn ch*t thảm như vậy, là chị Văn Văn ra tay sao? Ông ta đã làm gì chị Văn Văn rồi?
Ông Chu nhìn tôi chăm chăm rất lâu, thè lưỡi ra muốn liếm mặt tôi. Tôi cảm thấy quá gh/ê t/ởm nên nghiêng mặt muốn tránh né, nhưng không ngờ lưỡi của ông Chu cũng có thể co duỗi giống cái đầu, cứ dán vào mặt tôi không tha.
Thấy tôi sắp bị yêu râu xanh này làm bẩn, chị Văn Văn lập tức ra tay.
“Tạm thời không thể chạm vào cô dâu chú rể, các người phải hiểu quy tắc.”
Ông Chu nhìn tôi với ánh mắt vừa c/ăm h/ận vừa không cam lòng nhưng cũng phải quay đầu đi tìm người khác.
Cuối cùng bọn họ đã chọn trúng một người anh em của anh trai tôi có biệt danh là ‘Hầu Tam’, đầu lưỡi quấn lấy mắt cá chân anh ta và kéo anh ta vào bóng tối.
Trong bóng tối, tiếng hét thảm thiết của Hầu Tam vang vọng không dứt bên tai, không ai biết rốt cuộc là anh ta đã trải qua những gì, cũng không ai dám đi c/ứu anh ta. Chúng tôi đều sợ mình sẽ trở thành Hầu Tam tiếp theo.
Chắc “người” xin hỷ chỉ đến một lần thôi nhỉ?
Cái tốt không linh nghiệm mà cái x/ấu lại linh nghiệm, sau đó bọn tôi lại đụng phải ba lần xin hỷ, mà mỗi lần xin hỷ thì những con m/a đó đều sẽ kéo một người trong đội rước dâu đi.
Cuối cùng người còn sống đứng ở cửa phòng tân hôn chỉ còn ba người là tôi, anh trai tôi và chị dâu.
Bọn tôi còn chưa kịp hoàn h/ồn lại từ trong cơn h/oảng s/ợ xin hỷ thì chị Văn Văn đã đẩy cửa phòng tân hôn ra: “Chào mừng bước vào giai đoạn cuối cùng của hôn lễ, quậy phòng tân hôn!”
Bình luận
Bình luận Facebook