Nụ hôn của cậu trai trẻ thiếu kinh nghiệm, hoàn toàn dựa vào bản năng, cắn x/é hung hãn.
Không biết trôi qua bao lâu. Cậu buông tôi ra, ngón tay xoa mạnh lên đôi môi đã sưng đỏ của tôi, đồng tử đen kịt ngập tràn d/ục v/ọng.
Miệng lẩm bẩm: "Từ lâu đã muốn làm thế với cậu rồi, được hôn cậu, giống hệt trong mộng."
"Thật mềm, thật ngọt."
"Mỗi lần nhìn thấy cậu, chỉ muốn..." Cậu nâng cằm tôi, in một nụ hôn lên khóe môi, chậm rãi thì thầm: "Đ**."
"Cậu đừng thích người khác, ngoan nào."
Tôi bị cậu hôn đến mềm nhũn chân. Tin chắc cậu ấy thực sự say rồi. Chiếc áo giáp vốn kín mít, giờ phơi bày hết ra đây. Cậu cúi đầu muốn hôn tiếp, tôi đ/è tay lên mặt đẩy ra, nhướng mày:
"Thích tớ?"
Văn Lục cúi mắt, hôn lên lòng bàn tay tôi, ấp úng: "Thích cậu."
Cậu ấy thừa nhận thật rồi. Khiến gương mặt già nua của tôi đỏ bừng, tim đ/ập thình thịch. Tôi móc thẻ phòng trong túi cậu, mở cửa. Đặt người đang say ngoắc cần câu nằm ngay ngắn trên giường.
Tôi định rời đi thì bị Văn Lục níu vạt áo, nhăn mặt khó chịu: "Cậu, tớ khó chịu."
Văn Lục lúc say đặc biệt dính người. Tôi véo má cậu ấy, cười khẩy: "Văn Lục, có cần tớ nhắc cậu nhớ là cậu chỉ uống hai ly không?"
"Khó chịu cái gì, đừng làm nũng."
"Tớ không có mà."
Ánh đèn ngủ ấm áp phủ lên gương mặt thiếu niên, in hằn nỗi uất ức. Cậu nắm tay tôi kéo xuống. Đôi mắt cậu trai mơ màng hơi nước.
"Chỗ này... khó chịu."
Nơi ngón tay chạm vào bỏng rát.
[...]
Tôi dụ dỗ cậu ấy.
"C/ầu x/in tớ đi."
Bình luận
Bình luận Facebook