NGHỀ LÀM NGƯỜI GIẤY DÂN GIAN

Chương 4

09/08/2025 18:08

Sau khi lo hậu sự cho ba xong, mẹ tôi lại đi làm thuê, vì tôi học đại học vẫn cần tiền.

Trước khi đi, mẹ nói: bà mãi mãi là vợ của ba tôi, nhưng sẽ không bao giờ nhận ông nội là ba chồng của mình.

Từ đó về sau, mẹ tôi chỉ gửi tiền cho tôi mỗi năm, nhưng không bao giờ quay lại nữa.

Sau cú sốc đó, ông nội như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Ông không còn làm người giấy cho ai nữa, cũng không đi xem phong thủy đưa tang, bất kể đối phương trả bao nhiêu tiền.

Tôi chưa học xong đại học thì ông nội đã u sầu mà qu/a đ/ời.

Trước lúc lâm chung, ông gọi tôi đến bên giường, r/un r/ẩy lấy ra một cuốn sổ tay ố vàng từ trong ng/ực áo, nói:

“Dương Dương, cháu là người trời sinh hợp với nghề này, còn hợp hơn cả ông. Thật ra nhà họ Trần chúng ta, đến đời ông thì lời nguyền “chín đời chịu ngũ tệ tam khuyết” đã chấm dứt rồi. Nên dù cháu có làm nghề này hay không thì cũng không ảnh hưởng đến đời sau.”

“Ông biết bây giờ thời thế đã khác, nhưng có những thứ, không phải không tin là được. Cuốn “Kỳ môn làm hình nhân giấy” này là gia truyền nhà họ Trần. Nếu cháu muốn giữ thì giữ, không thì đ/ốt đi. Một số pháp môn cấm kỵ đã bị ông x/é bỏ rồi, cứ để ông mang theo xuống m/ộ.”

“Cháu đích tôn của ông à, ông sẽ không hại cháu, càng không hại ba cháu. Cái ch*t của ba cháu, thực sự chỉ là một t/ai n/ạn...”

Nói xong câu cuối, ông nội trút hơi thở cuối cùng.

Bàn tay khô g/ầy của ông vẫn nắm ch/ặt lấy tôi, như thể còn nhiều điều chưa kịp dặn dò.

Tôi vừa rơi nước mắt vừa lo hậu sự cho ông, cuốn sách ấy tôi cũng giữ lại.

Tôi không định học nghệ thuật làm người giấy, chỉ là muốn giữ một chút kỷ vật, đây là di vật duy nhất ông nội để lại cho tôi.

Ngày đưa tang ông, mẹ tôi trở về.

Dù ngoài miệng nói không nhận ông, nhưng tôi biết mẹ tôi là một người con dâu rất hiếu thảo.

Lo xong tang lễ, mẹ tôi cũng không đi nữa, mà định tìm việc ở thành phố tôi học để ở lại với tôi đến khi tôi tốt nghiệp đại học.

Bà còn dặn tôi, sau này không được đụng đến mấy thứ như ngườigiấy nữa, cũng không được nhắc đến chuyện ông nội từng làm nghề đó.

Tôi biết mẹ tôi làm vậy là vì lo cho tôi, sợ tôi lại dính đến điều cấm kỵ gì, càng sợ sau này tôi không cưới được vợ.

Nói thật, sau khi lớn lên, tôi cũng không còn hứng thú với nghề làm người giấy nữa, vì Internet quá phát triển, game máy tính, điện thoại thì nhiều vô kể.

Tôi cũng nghĩ rằng sau này mình sẽ không đụng đến mấy thứ đó nữa, nhưng có những chuyện, không tin số mệnh là không được.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi quen một cô bạn gái tên là Ngô Lệ Lệ.

Gia cảnh cô ấy rất tốt, cha mẹ đều làm kinh doanh.

Sắp cưới đến nơi rồi, nhưng mẹ vợ tương lai lại đòi sính lễ 50 vạn.

Mẹ tôi những năm qua vất vả làm thuê, cộng thêm tôi vừa học vừa làm mới đủ tiền học xong đại học. Tôi vừa mới đi làm, chẳng tích lũy được bao nhiêu.

Tôi không nỡ chia tay bạn gái, nhưng trong tay lại không có tiền, thấy rõ đám cưới sắp hỏng đến nơi. Tối hôm ấy, có một người phụ nữ đến tìm tôi.

Người phụ nữ đó rất có khí chất, da trắng như sứ, do phòng trọ của tôi khá đơn sơ, ánh sáng không đủ nên tôi không nhìn rõ mặt mũi.

Cô ta mặc một chiếc áo dạ màu đỏ tươi, đi giày cao gót đỏ, thật lòng mà nói, ban đêm nhìn vào hơi rợn người.

“Trần sư phụ, tôi được ông chủ Lý giới thiệu đến, muốn nhờ thầy làm giúp một người giấy.” – người phụ nữ nói thẳng.

“Xin lỗi, tôi không làm nghề này nữa rồi, cô tìm người khác đi.”

Tôi lắc đầu từ chối thẳng thừng.

Ông chủ Lý mà cô ta nói đến, tôi biết, là ông chủ tiệm qu/an t/ài ở thị trấn quê tôi, hồi đó là bạn thân của ông nội tôi.

Nhưng tôi đã hứa với mẹ không dính dáng gì đến nghề làm người giấy nữa rồi.

“Trần sư phụ, làm ơn giúp tôi đi mà, tôi chỉ cần một người giấy trẻ con thôi, tôi có thể trả thầy rất nhiều tiền, một triệu tệ, đủ không?” – người phụ nữ áo đỏ nói.

“Bao nhiêu cơ?”

Tôi gi/ật mình, không thể tin nổi hỏi lại.

Phải biết rằng, năm xưa tôi từng làm vụ lớn nhất chỉ được hai vạn tệ, mà suýt nữa mất mạng vì chuyện đó.

Người phụ nữ này vừa mở miệng đã ra giá một triệu tệ.

Nói thật thì, tôi có hơi động lòng.

Có một triệu này, tôi có thể lo tiền sính lễ để cưới bạn gái, thậm chí còn có thể trả trước một căn nhà, coi như có được một mái ấm ở thành phố này.

Người phụ nữ thấy tôi có vẻ xiêu lòng, vội vàng lấy từ trong túi xách ra vài cọc tiền cùng một tấm ảnh, nói:

“Đây là năm vạn tiền đặt cọc, sau khi xong việc, tôi sẽ trả hết phần còn lại ngay lập tức. Trần sư phụ, anh xem đứa bé bằng giấy này có được không?”

Mỗi cọc là một vạn, còn bức ảnh là một bé gái mặc áo đỏ.

Tôi đáp:

“Cũng không phải là không được, nhưng cô phải nói rõ cho tôi biết, làm đứa bé giấy này để làm gì.”

Vì đã có bài học lần trước, tôi cắn răng hỏi.

Dù sao ông nội tôi từng nói tôi là người sinh ra để làm nghề này, hơn nữa với số tiền lớn như vậy, tôi có thể để mẹ mình không phải vất vả làm việc nữa.

Cùng lắm thì giấu mẹ, làm vụ này một lần thôi.

Danh sách chương

3 chương
09/08/2025 18:08
0
09/08/2025 18:07
0
09/08/2025 18:07
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu