10.
Mạnh Diệp đã nhiều ngày không ra khỏi nhà, tiểu cô nương đó có dùng th/uốc giá ngàn lượng vàng thì cũng không thể khôi phục lại dung mạo xinh đẹp như hoa nữa.
Mạnh Diệp lo lắng đứng ngồi không yên, trong lúc ta đang bận cầu phúc cho hài tử thì hắn đã lén ra hỏi phủ để đến chăm sóc nàng ta.
Trong phòng riêng của Túy Hương Lầu, tiểu cô nương đeo mạng che mặt bật khóc nức nở rồi lao vào vòng tay Mạnh Diệp, liều mạng làm nũng với hắn.
“Không phải chàng nói ta vừa mềm mại vừa thơm tho sao, không phải chàng nói chàng h/ận không thể ch*t trên người ta sao?”
“Tại sao bây giờ lại lưỡng lự không đến khuê phòng của ta suốt mấy ngày trời? Có phải là vì vết s/ẹo trên mặt ta không?”
Mạnh Diệp liên tục dỗ dành nàng ta.
“Nói bậy, cho dù nàng có vết s/ẹo thì sao, nàng cũng là bảo bối đặt trên đầu quả tim của ta mà không ai thay thế được.”
Tiểu cô nương nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn.
“Ngủ bên cạnh lão nữ nhân, chàng không chán gh/ét sao, chàng không nhớ ta sao? Chàng có biết ta nhớ chàng đến mức nào không?”
“Ngốc quá, trong lòng ta chỉ có mẫu tử nàng mà tôi, đây là kế hoãn binh thôi, nàng phải kiên nhẫn một chút.”
“Nàng ta là tướng môn mẫu lão hổ, sao ta có thể không tính kế chu toàn được, lỡ như để nàng rơi vào miệng hổ thì sao.”
Hắn dỗ dành nàng ta, cẩn thận dịu dàng, còn tận tay x/é từng miếng vịt quay rồi tỉ mỉ bày lên đĩa của nàng ta, sau đó mỉm cười đút vào miệng nàng ta.
Tiểu cô nương được dỗ ngọt nên mỉm cười hạnh phúc.
“Vậy chàng không được cho mẫu lão hổ ăn chút gì trên người chàng đâu đấy, chàng là của riêng ta, chỉ có thể cho ta thôi.”
Nói xong nàng ta đứng lên, nàng ta kéo vạt áo rồi xoay người.
“Chàng nhìn xem, ta có xứng với đôi khuyên tại Đông Châu này không?”
“Họ nói hạt châu này còn to hơn, sáng hơn nhãn cầu nữa.”
“Lần sau khi chúng ta thân mật, ta để cho chàng dùng đầu lưỡi lấy nó xuống nhé.”
Bàn tay đang x/é thịt vịt của Mạnh Diệp khựng lại, hắn kéo người vào lòng, đang định cúi xuống cắn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng ta thì hắn ngước mắt lên nhìn, đột nhiên hắn nhìn thấy ta đang mỉm cười đứng ngoài cửa.
Hắn hốt hoảng đến mức toàn thân cứng đờ, hắn h/oảng s/ợ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười của ta.
Lúc đó tiểu cô nương còn bĩu môi rồi sà vào lòng hắn làm bộ nũng nịu.
“Chàng đúng là hồ nháo mà, ở đây… x/ấu hổ quá đi mất.”
“Vậy chàng cũng đừng trách ta cắn chàng giống như lúc trên thuyền đấy nhé.”
“Lão nữ nhân mà phát hiện ra thì chàng cũng đừng trách.”
Dường như cảm nhận được cơ thể của Mạnh Diệp cứng đơ lại còn r/un r/ẩy nên nàng ta tức gi/ận mở mắt ra.
Nhưng khi vừa nhìn thấy ta thì vẻ mặt của nàng ta cứng đơ rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng Mạnh Diệp.
Nàng ta dùng hoa để điểm tô lên những vết s/ẹo trên mặt, dùng chu sa vẽ lên một con bướm sống động như thật bên gò má, nhờ vậy màng còn làm tăng thêm chút quyến rũ phong tình cho nàng ta.
Th/ủ đo/ạn dụ dỗ người khác này đủ để cho chủ mẫu của cao môn phải học tập cả đời, khó trách Mạnh Diệp quyến luyến không rời.
Ta bước lại gần, đứng trước mặt Mạnh Diệp đang run lên vì sợ, ta mở lòng bàn tay mình ra.
“Đông Châu của ta, chàng tặng cho nàng ta à?”
“Vậy hôm nay có thế trả lại cho ta không?”
Rõ ràng ta vô cùng vân đạm phong kh/inh, thậm chí trên môi còn nở nụ cười.
Nhưng đồng tử của Mạnh Diệp co rút lại, gần như hắn đứng phắt dậy trước mặt Ôn Vân Dương rồi lấp ba lắp bắp nói với ta.
“Cẩm Hoa… sao nàng… sao nàng lại ở đây?”
“Nàng dùng cơm trưa chưa? Có muốn ăn gì không?”
Tiểu cô nương rụt rè cắn môi, nắm lấy góc áo của Mạnh Diệp, sợ ta không nhận ra nàng ta và Mạnh Diệp có mối qu/an h/ệ không bình thường.
Ta hỏi lại.
“Trả cho ta không?”
Mạnh Diệp còn chưa kịp nói gì thì Ôn Vân Dương đã quỳ xuống trước mặt ta.
Bình luận
Bình luận Facebook