Mẫu thân ta và ta bị nh/ốt vào nhà kho ở sân sau.
Nghe nói lúc trời sáng, sẽ có trưởng bối đến đòi nh/ốt mẫu thân ta vào lồng heo, dìm xuống sông.
Tiêu An nghỉ ngơi trong viện của Liễu Mộc D/ao, nghe nói hắn bị đ/au đầu, Liễu Mộc D/ao đang cầm th/uốc mỡ, tỉ mỉ xoa bóp cho hắn.
Trong nhà kho rất lạnh, bên ngoài có một con chó đen lớn, không ngừng sủa.
Ta hơi sợ chó, co rúm trong lòng mẫu thân, r/un r/ẩy.
Mẫu thân xoa đầu ta.
"A Ngưng của ta chịu oan ức rồi." Nàng hôn lên đỉnh đầu ta, cất giọng hát: "Heo con ăn no nê, nhắm mắt ngủ say, tai to vẫy vẫy, đuôi nhỏ ngoe ng/uẩy..."
Khi ta còn rất nhỏ, phụ thân cũng thường hát bài này dỗ ta ngủ.
Ta thật sự ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, cửa nhà kho đã mở.
Tiêu An đứng bên ngoài, chỉ có một mình hắn.
Hắn nói: "Ngươi đi đi."
Rất lâu sau, ta sẽ nghĩ, lúc đó mẫu thân ta có cảm động không?
Tiêu An, vị Nhiếp Chính Vương nổi tiếng đa nghi, lạnh lùng, t/àn b/ạo, trong tình huống biết rõ bị lừa dối, vẫn sẵn lòng lén lút thả nàng đi.
Đây đã là thứ tình yêu khiến vô số nữ tử cảm động.
Nhưng ta không có cơ hội hỏi.
Bởi vì mẫu thân ta còn chưa kịp trả lời Tiêu An,thì đã vang lên tiếng động từ phía xa.
"Vương gia, Vương gia... có biến!"
Đến là một thị nữ mặc áo trắng, nàng là người hầu cũ của Thôi thị.
"Vương phi cho Lưu bà bà ở lại viện một đêm, sau đó người cảm thấy, sự tình hình như không đúng lắm."
Bình luận
Bình luận Facebook