Một tuần sau.
Tôi cùng bố mẹ nghĩa trang thăm m/ộ bà.
Trước bia m/ộ, một bó lan hồ điệp, hoa bà yêu nhất lúc sinh thời.
Những tiên khi bà mất, chúng đã tìm hỏi rất nhiều bậc cao nhân.
Tất cả đều lắc nuối. Từ khi luyện mình thành Hoạt thi, bà đã bị sẵn thần cho tam thất phách.
Tôi vội lau vội vàng nước mắt.
Một cơn gió thoảng qua.
Cánh hoa lan liệng rồi nhẹ mu bàn tay tôi.
Trong khoảnh khắc mơ hồ dường như nghe thấy tiếng cười giòn tan của bà.
Ấm áp và hiền lạ.
"Lạc Lạc, cháu gái bé bỏng là bảo bối quý giá nhất của bà đó."
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook