7.
Tòa nhà chúng tôi chưa đến mười tầng, nên không lắp thang máy.
Hành lang nhỏ hẹp, ánh đèn vàng ấm áp khiến đêm mưa cũng bớt đi phần lạnh lẽo.
Khi đi đến tầng ba, tôi dừng bước, chỉ vào cánh cửa số 302: “Tôi đến rồi, ông lên trước đi.”
“Được, vậy tối nay cô nghỉ sớm nhé.”
Ông chủ đứng ở chiếu nghỉ cầu thang, cười cười rồi bước qua vai tôi đi tiếp.
Thấy ông sắp rẽ vào chỗ ngoặt, tôi mới khẽ thở phào, đưa chìa khóa cắm vào ổ. Nhưng chìa mới vào được nửa chừng thì kẹt cứng, không thể xoay thêm.
Tôi thử đi thử lại nhiều lần mà vẫn không có tác dụng. Lẽ nào ổ khóa hỏng rồi?
Đang lúc tôi bối rối, trên lầu vang xuống một giọng nói: “Sao vậy?”
Ông chủ quay trở lại, đứng ngay chỗ ngoặt cầu thang. Giọng ông ta rất nhẹ, nên đèn cảm ứng trong hành lang không sáng.
Tôi chỉ thấy một bóng đen đứng đó, lạnh lẽo khiến sống lưng tôi cứng ngắc.
Tôi nắm ch/ặt chìa khóa trong tay, không trả lời. Ông chủ lại hỏi:
“Không vào được nhà sao?”
Ông ta từ từ bước xuống, dừng lại cách tôi hai bậc thang.
Tôi khẽ “ừm” một tiếng.
“Có muốn qua nhà tôi ngồi tạm không?” – ông chủ hỏi.
Tôi theo bản năng lùi một bước, lưng gần như dán ch/ặt vào tường.
“Đừng hiểu lầm.” – ông ta giải thích “Nhà tôi có danh thiếp thợ khóa, lát nữa gọi đến mở cho cô. Cô cứ sang ngồi chờ một lúc.”
Ông ta tự giễu: “Tôi đã ngoài bốn mươi, đủ tuổi làm bố cô rồi, không đến mức làm gì đâu.”
Nói đến thế rồi, tôi cũng khó mà từ chối thêm.
Tôi ngồi trong phòng khách. Ông chủ đi đến tủ bên cạnh tivi lục tìm.
Ông rút ra một xấp giấy tờ, lôi giữa chừng ra một tấm danh thiếp, đưa cho tôi: “Cầm đi.”
Tôi nhìn dòng quảng cáo mở khóa trên đó, bèn bấm số gọi.
Bình thường mở khóa chỉ mất năm mươi tệ, nhưng giờ là nửa đêm lại thêm mưa lớn, đầu dây kia báo giá tận một trăm năm mươi.
Không còn cách nào, tôi đành chấp nhận.
Ông chủ nhếch môi: “Giá lên cũng là thường thôi, hết cách.”
Ông rót cho tôi một cốc nước nóng, rồi đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới. “Trời mưa to thế này, mà vẫn còn đó…” – ông ta lẩm bẩm.
Tôi nghe chẳng hiểu, mưa lớn như vậy, nhìn thấy cái gì chứ?
Ông chủ dựa vào khung cửa sổ, hỏi: “Thợ khóa nói khoảng bao lâu mới đến?”
Tôi nhớ lại, trả lời:
“Chắc tầm một tiếng.”
Thợ khóa thường ở gần, nhưng hôm nay mưa lớn, đến muộn cũng phải.
Ông ta khẽ ừ, nheo mắt như đang nghĩ gì đó.
Tôi bỗng thấy bất an, đứng bật dậy. Trong ánh mắt nghi hoặc của ông ta, tôi rụt rè nói:
“Tôi… đi vệ sinh một lát.”
Vẻ mặt u ám của ông ta thoáng cái tan đi, lại cười.
“Được thôi, cuối hành lang chính là nhà vệ sinh.”
Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh bước về phía cuối hành lang.
Tay nắm cửa nhà vệ sinh hơi rỉ sét, vừa vặn đã cảm thấy lỏng lẻo. Cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối quen thuộc và mục rữa tràn ra.
Cả người tôi chấn động, suýt nữa đứng không vững.
Ở đầu hành lang bên kia, ông chủ đang cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố nở nụ cười đáp lại, giả vờ bình tĩnh bước vào, nhanh chóng khóa trái cửa.
Bồn cầu và khu tắm ngăn cách bởi một tấm rèm. Theo lẽ thường, tắm xong phải kéo rèm ra để thông gió, kẻo ẩm mốc.
Tôi lập tức thấy bất thường, nghe theo trực giác vén rèm lên.
Trong bồn tắm, hai bên đặt hai cái đầu người – một phụ nữ, một đứa trẻ.
Nước trong bồn đã để lâu, đỏ sẫm và đục ngầu. Bên trong còn nổi lềnh bềnh những mảng thịt sưng phồng.
Cho dù tôi thường xuyên đối diện với tử thi, nhưng khi không chuẩn bị trước, tôi vẫn hoảng lo/ạn.
May mắn là tôi luôn mang theo điện thoại.
Chân tôi mềm nhũn ngồi phịch xuống sàn, bấm gọi báo cảnh sát. Chuông reo hai tiếng liền được bắt máy:
“Xin chào, đây là trung tâm báo án 110, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”
“Tôi… tôi ở đây là…”
Giọng tôi dồn dập, chưa kịp nói hết, cửa nhà vệ sinh đã từ từ mở ra. Ông chủ đứng đó, tay cầm d/ao ch/ặt xươ/ng, miệng cười ngoác:
“Quên nói, khóa cửa phòng tắm này hỏng rồi.”
Vừa dứt lời, ông ta vung chuôi d/ao đ/ập mạnh vào đầu tôi.
Tôi cảm giác m/áu nóng đang chảy xuống. Dốc hết chút sức tàn, tôi r/un r/ẩy nói vào điện thoại:
“Ngõ Vũ Đồng… khu chung cư…”
Ông chủ cúi xuống nhặt điện thoại, ném thẳng vào bồn tắm. Đôi tay thô ráp, kẽ ngón còn vương lại bùn đen không rửa sạch.
Tôi bị trói ch/ặt trên ghế.
Ông ta đi vòng quanh, nhìn tôi đầy hứng thú. Bất chợt, ông hỏi:
“Có phải mày lấy cái áo len của tao không?”
Tim tôi thắt lại, ngẩng lên nhìn ông trong hoảng hốt. Ông tiếp lời:
“Cái áo len đỏ tươi ấy, có phải mày lấy rồi không? Hôm đó tao thấy mày lén lút lục trong thùng rác.”
Hơi thở tôi gấp gáp.
Ông ta nói đúng – cái áo đó quả thực do tôi lấy đi.
Chiều hôm đó, tôi không hề về trường, mà lặng lẽ chờ ở bãi rác khu chung cư. Từ chiều cho tới tận rạng sáng, mãi gần năm giờ, tôi mới thấy ông chủ cà nhắc mang hai túi rác xuống.
Trong khu thường tầm sáu giờ sẽ có xe rác đến. Ông ta vứt xong liền quay lên nhà, không nán lại.
Tôi nhân lúc chưa có người dọn, nhanh tay lấy đi cái áo len đỏ ấy, rồi mang thẳng đến đồn cảnh sát.
Bình luận
Bình luận Facebook