Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lục Quan Lan không hề do dự, nghiêng mặt, ánh mắt khóa ch/ặt lấy tôi.
“Hàn Tông Dư, chỉ cần nói thật một câu thôi. Nhiều năm như vậy, cậu có từng... hối h/ận dù chỉ một chút không?”
Môi tôi run lên.
Tôi đã chứng kiến hắn thành công, từng bước tỏa sáng, đứng ở nơi ai cũng ngưỡng m/ộ.
Hắn xứng đáng với tất cả.
Vì thế
“Chưa từng.”
“Từ lúc chia tay, tôi chưa từng hối h/ận.”
---
Hệ thống im lặng một lát rồi lạnh lùng thông báo:
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên không thể hoàn thành.]
Tôi hỏi: “Vậy hình ph/ạt là gì?”
Hệ thống trầm ngâm một hồi mới trả lời:
[Nội thương.]
Cái gì cơ?
Tôi chờ mãi không thấy phản ứng, chỉ thấy Lục Quan Lan bỗng ôm ng/ực, quỳ rạp xuống, ho sặc sụa như bị cao thủ phim ki/ếm hiệp đ/á/nh một chưởng.
“Lục Quan Lan, cậu sao vậy?”
Tôi hoảng hốt đỡ hắn dậy, vội tìm điện thoại:
“Tôi gọi cấp c/ứu ngay!”
Hắn vươn tay giữ tôi lại.
Hệ thống thản nhiên chen vào:
[Tổn thương do hệ thống gây ra, y học hiện đại không thể phát hiện.]
“Vậy phải làm sao?”
[Gói c/ứu thương: Ôm nhau bằng tình yêu.]
Tôi: “…”
Cái hệ thống quái q/uỷ này, không thể nghiêm túc nổi quá một giây.
Tôi đành cẩn thận ôm ch/ặt lấy hắn:
“Có tác dụng không?”
Lục Quan Lan khẽ đáp, giọng khàn:
“Ừm, ch/ặt thêm chút nữa.”
Thôi thì... mạng người là quan trọng nhất.
Tôi ôm hắn cả đêm.
Chương 16
Chương 270
Chương 15
Chương 19
Chương 22
Chương 15
Chương 13
Chương 20
Bình luận
Bình luận Facebook