Lục Quan Lan không hề do dự, nghiêng mặt, ánh mắt khóa ch/ặt lấy tôi.
“Hàn Tông Dư, chỉ cần nói thật một câu thôi. Nhiều năm như vậy, cậu có từng... hối h/ận dù chỉ một chút không?”
Môi tôi run lên.
Tôi đã chứng kiến hắn thành công, từng bước tỏa sáng, đứng ở nơi ai cũng ngưỡng m/ộ.
Hắn xứng đáng với tất cả.
Vì thế
“Chưa từng.”
“Từ lúc chia tay, tôi chưa từng hối h/ận.”
---
Hệ thống im lặng một lát rồi lạnh lùng thông báo:
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên không thể hoàn thành.]
Tôi hỏi: “Vậy hình ph/ạt là gì?”
Hệ thống trầm ngâm một hồi mới trả lời:
[Nội thương.]
Cái gì cơ?
Tôi chờ mãi không thấy phản ứng, chỉ thấy Lục Quan Lan bỗng ôm ng/ực, quỳ rạp xuống, ho sặc sụa như bị cao thủ phim ki/ếm hiệp đ/á/nh một chưởng.
“Lục Quan Lan, cậu sao vậy?”
Tôi hoảng hốt đỡ hắn dậy, vội tìm điện thoại:
“Tôi gọi cấp c/ứu ngay!”
Hắn vươn tay giữ tôi lại.
Hệ thống thản nhiên chen vào:
[Tổn thương do hệ thống gây ra, y học hiện đại không thể phát hiện.]
“Vậy phải làm sao?”
[Gói c/ứu thương: Ôm nhau bằng tình yêu.]
Tôi: “…”
Cái hệ thống quái q/uỷ này, không thể nghiêm túc nổi quá một giây.
Tôi đành cẩn thận ôm ch/ặt lấy hắn:
“Có tác dụng không?”
Lục Quan Lan khẽ đáp, giọng khàn:
“Ừm, ch/ặt thêm chút nữa.”
Thôi thì... mạng người là quan trọng nhất.
Tôi ôm hắn cả đêm.
Chương 10
Chương 17
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 9
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook