Gần đây, chai nước giặt của tôi hết nhanh một cách kỳ lạ, tôi nghi ngờ có ai đó đã lén dùng tr/ộm.
Và người tôi nghi ngờ nhất chính là Sở Từ.
Sở Từ là sinh viên thể thao, cao to vạm vỡ. Vì phải tập luyện nhiều, cậu ấy thường xuyên thay quần áo vào mùa hè.
Một hôm, cậu ta bỗng hỏi tôi: "Anh em, cậu thơm thật đấy, xịt nước hoa gì vậy?"
Tôi ngửi ngửi người mình rồi đáp: "Không có xịt đâu, chắc là mùi nước giặt thôi."
Nhưng cậu ta lại không tin, mỗi lần gặp là lại thích ch/ôn đầu vào người tôi mà hít lấy hít để.
Từ đó, nước giặt của tôi cứ thế hao nhanh một cách khó hiểu.
Hôm nay, nhân lúc không ai có trong phòng, tôi quyết định điều tra cho ra lẽ.
Tôi lần lượt ngửi từng bộ quần áo treo bên giường các anh em.
Khăn tắm của lão đại, không phải.
Áo sơ mi của lão nhị, cũng không phải.
Quần l/ót phơi trên dây của Sở Từ...
Hả? Cái mùi quen thuộc này?
Tôi ghé sát mũi vào, hít thêm lần nữa cho chắc.
Không sai! Chính x/á/c là mùi nước giặt của tôi!
Đúng lúc đó, Sở Từ mở cửa bước vào.
Tôi vẫn đang ngửi chằm chằm cái quần l/ót của cậu ta, hưng phấn hỏi: "Sở cẩu, có phải cậu không? Lén dùng tr/ộm nước giặt của tôi hả?"
Mẹ nó, cuối cùng cũng bắt được quả tang!
Thế nhưng, Sở Từ lại còn phấn khích hơn cả tôi.
Trong mắt cậu ta ánh lên tia sáng nguy hiểm, rồi "rầm" một tiếng, đóng sập cửa và khóa lại.
Ngay sau đó, cậu ta bắt đầu cởi thắt lưng.
"Đậu xanh! Anh em cứ nói thẳng đi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi!"
Giây tiếp theo, cậu ta sải bước lao đến, ấn đầu tôi xuống...
Bình luận
Bình luận Facebook