Lúc này dù có m/ắng đổng lên cũng không đủ hình dung được tâm trạng của tôi.
Tôi âm trầm quay lại nhìn An Nhiên.
Cô ta giống như không nhìn thấy tôi mà sấn ngay tới bên Tư Trình ở cạnh tôi.
Tư Trình lạnh nhạt liếc cô ta một lượt.
"Có nhiệm vụ cần tôi lấy một món đồ ở đây."
An Nhiên lập tức vui vẻ nói: "Vậy há chẳng phải chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ à?"
Nói xong, lúc này mới như cô ta nhìn thấy tôi vậy.
"Tiểu Ngư? Cậu bình an vô sự xuống đây ư? Tôi thật sự rất mừng đó, cậu may mắn thật đấy, vừa rồi tôi nghe có người la hét trong thang máy, tôi còn tưởng là cậu nữa."
Theo An Nhiên nói, sau khi tôi đi thang máy xuống, bọn họ đã tìm được một lối thông gió điều hòa, có thể thông thẳng đến tầng 2 phụ, thế là bọn họ bèn bò xuống.
Cả đường đều không xảy ra chuyện gì cả.
Trong lòng tôi cười ha ha, nhìn con q/uỷ đói sau lưng cô ta đã sắp ăn hết tóc nửa đầu của cô ta kìa.
Q/uỷ đói lấy m/áu và sức của con người làm thức ăn.
Mà sức lực của con người phần lớn tập trung ở đỉnh đầu, một khi tóc bị ăn hết thì sức lực cả người đó sẽ bị hút cạn.
Cũng không biết An Nhiên có biết hậu quả khi giao dịch với lệ q/uỷ không nữa.
Tôi không thèm quan tâm đến cô ta, An Nhiên cũng không để ý.
Nhìn thấy phòng chứa x/á/c sau lưng chúng tôi đã mở ra một khe hở.
Mắt cô ta lập tức sáng bừng.
"Ôi chao, cửa đã mở rồi ư? Chúng ta mau đi vào thôi!"
Nói rồi cô ta bỗng dưng vướng chân, bèn lao thẳng về phía tôi.
Tôi không kịp phòng bị đã bị cô ta xô đẩy, ngã thẳng vào trong phòng chứa x/á/c tối đen.
Bình luận
Bình luận Facebook