Lại Là Tháng Tư Một Năm Nhân Gian

Chương 1

21/11/2024 17:12

Trong lễ cưới, tôi thấy bạn trai cảnh sát đã hi sinh năm năm trước đứng trong góc.

Anh ấy dùng khẩu hình miệng nói:

"Theo anh về nhà đi."

Nước mắt trong nháy mắt rơi xuống.

Ngay khi tôi muốn liều lĩnh chạy về phía anh ấy, anh ấy lại lắc đầu.

Hóa ra, anh ấy nói rằng: "Ngoan, gả đi."

1

Người điều hành buổi lễ nói: "Cô dâu chú rể trao nhẫn."

Tôi muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không khóc được.

Còn Tống Thừa Thanh, chồng của tôi, lại khóc như mưa.

Khi tay hắn run run cầm lấy nhẫn kim cương DR - cả đời chỉ có một, ánh mắt của tôi không nhịn được mà nhìn xung quanh.

Sau đó tôi nhìn thấy, ngồi phía trong góc sau lưng Tống Thừa Thanh có một bóng người quen thuộc.

Cái người mà trong mơ tôi cũng không thể mơ thấy, người yêu đã mất năm năm trước của tôi.

Tôi còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.

Nhưng khi anh ấy ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi phát hiện tôi đang nhìn anh ấy.

Trong giây lát khi ánh mắt giao nhau, tôi biết, không phải ảo giác.

Bạn trai cũ mất năm năm trước của tôi, Lương Viễn An, cứ như vậy xuất hiện trong lễ cưới của tôi.

Kín đáo âm thầm giống như vậy.

Trong lòng tôi xao động, bàn tay đang bị Tống Thừa Thanh nắm lấy hơi rụt lại.

Tôi thừa nhận, vào khoảng khắc ấy, tôi d/ao động.

Động tác nhỏ khó nhận ra này cuối cùng vẫn bị Tống Thừa Thanh phát hiện.

Hắn đặc biệt chú ý trạng thái của tôi, động tác trong giây lát liền dừng lại, dùng ánh mắt hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi không nhịn được nhìn về phía Lương Viễn An.

Viền môi của anh ấy mấp máy, không phát ra tiếng mà nói: "Theo anh về nhà đi."

Một khắc đó, thế giới của tôi đất rung núi chuyển.

Tôi cất bước, muốn liều lĩnh đi về phía anh ấy, tới bên cạnh anh ấy.

Mà Tống Thừa Thanh nhận ra tôi đang nhìn về phía sau hắn, theo bản năng muốn quay đầu lại.

Tôi gi/ật mình: "Thừa Thanh, đừng quay đầu lại."

Cho dù Lương Viễn An ngay lúc này xuất hiện trước mặt tôi, cho dù anh ấy là người đời này tôi yêu nhất.

Tôi cũng không thể quay đầu lại.

Hôm nay là lễ kết hôn của tôi và Tống Thừa Thanh, hắn bỏ công chuẩn bị cẩn thận cả nửa năm nay. Tại bữa tiệc, ba mẹ đang ngồi, bạn bè đều có mặt.

Tôi làm sao có thể phá hủy tất thảy những thứ này?

Tôi lại liếc nhìn Lương Viễn An, anh ấy lắc đầu với tôi.

Sau đó tôi hiểu, hóa ra anh ấy nói rằng: "Ngoan, gả đi."

Tôi thu ánh mắt lại, chầm chậm chủ động đưa ngón áp út vào trong chiếc nhẫn.

Nhỏ bé, vừa vặn.

Giọng nói của người điều hành buổi lễ vang lên: "Buổi lễ kết thúc."

Sau đó là thời gian đi chúc rư/ợu, tôi phải về phía sau thay váy chúc rư/ợu.

Rời khỏi sân khấu chính rồi, tôi không nghĩ ngợi nhiều, nhấc váy đi về phía cửa sau.

Vừa nãy Lương Viễn An ngồi ở đó.

Tôi có thể nghe rõ tiếng thở gấp của mình, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa.

Lương Viễn An nhất định sẽ rời đi, lúc tôi tới cửa sau, tôi chỉ nhìn thấy một bóng người thoáng qua ở cuối hành lang dài.

Rất cao, thon g/ầy, chân đi hơi khập khiễng.

Ngay khi tôi chuẩn bị đuổi kịp, điện thoại cầm trên tay bỗng reo lên.

Là một dãy số xa lạ.

Không biết tại sao, tôi có thể x/á/c định, đây là Lương Viễn An.

Nhận điện thoại, giọng nói quen thuộc lọt vào tai: "Ngưng à, trở lại đi, tiếp tục lễ cưới của em."

Danh sách chương

3 chương
21/11/2024 17:13
0
21/11/2024 17:12
0
21/11/2024 17:12
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận