Ngân Linh tái mặt chạy đến nhà bếp, một lúc sau lại xanh mặt quay về:
“Phu nhân, đầu bếp nói phải chuẩn bị thức ăn cho tướng quân, không có thời gian làm cho phu nhân…’
Đúng vậy, ta không cha không mẹ không có nhà mẹ chống đỡ.
Tính tình hoà nhã điềm đạm.
Vì thế ngay cả người hầu trong phủ cũng có thể vênh váo coi thường ta.
Tức quá mà, muốn ăn thịt người để đ/è xuống.
Ta vung tay áo, thở hồng hộc xoay người trở lại đại sảnh.
Ta phải đi ăn sạch đồ ăn của Chu Viễn thôi!
Lão bà thấy ta đi rồi quay lại thì vô cùng ngạc nhiên.
Trong sảnh sắp một bàn đầy thức ăn, ta nhìn thôi đã thấy hoa cả mắt.
Thịt anh đào, chim cút nướng, chân vịt hầm, xào ba món, thịt viên tứ hỉ, chân giò om…
Ta lau nước dãi rồi ngồi xuống cắm đầu ăn.
Lão bà và Liễu Vân Yên đưa mắt nhìn nhau.
Liễu Vân Yên chống nạnh thở phì phò:
“Mấy món này đều là món Viễn ca ca thích ăn nhất, vì đi tìm tỷ mà huynh ấy vẫn chưa dùng bữa tối đó!”
Ta gặm xong cái chân gà thì ngẩng đầu lên lườm nàng ta:
“Ngươi còn nói thêm câu nữa ta sẽ nói với Chu Viễn là người và lão bà lừa ta đến rừng Bạch Cốt đấy.”
Lão bà đỏ mặt tía tai bước lên phía trước, tức đến đỏ mặt”
“Ta chỉ xin con đi tìm th/uốc, bảo con đến rừng Bạch Cốt lúc nào!”
Ta từ từ nhả xươ/ng trong miệng ra”
“Chỉ là ta không thích tranh luận với người khác không có nghĩa là ta ngốc.”
...
Sống hơn một nghìn năm rồi, không biết đã thay bao nhiêu lớp da người.
Những mưu tính hại nhau trong nhà này, ta nhắm mắt cũng có thể nhìn ra được đại khái.
Trong phủ này ấy à, kẻ muốn lấy mạng ta nhất không phải Liễu Vân Yên.
Mà là bà già ch*t ti/ệt này.
Liễu Vân Yên tự cho rằng mình thông minh nhưng chẳng qua chỉ là một quân cờ của bà ta mà thôi.
Ta vì c/ứu Chu Viễn mà bị thương ở bụng không thể có con nữa.
Một chủ mẫu quản lý không có nhà mẹ, không thể sinh đẻ đương nhiên trở thành cái đinh trong mặt bà già ch*t ti/ệt rồi.
Liễu Vân Yên tưởng rằng gi*t ta là có thể bước lên.
Nhưng nàng ta cũng không cha không mẹ, không quyền không thế.
Nhiều nhất lão bà chỉ cho nàng ta làm thiếp, tuyệt đối không thể cho nàng ta vị trí chính thê.
Nàng ta tự cho rằng m/ua chuộc được hộ vệ thân cận của Chu Viễn.
Nhưng nàng ta không biết hộ vệ kia là cháu trai ruột của m/a ma quản sự cho lão bà.
Đương nhiên ta còn lâu mới nói cho nàng ta biết chuyện này.
Lão bà và Liễu Vân Yên đều mang ý x/ấu riêng, trong lúc nhất thời hai người đều không dám lên tiếng.
Ta ăn hết một bàn tiệc đầy thức ăn không chút nể nang rồi mới vung tay nghênh ngang trở về viện.
Con người ấy mà, sau khi biết mình suýt nữa bị hại ch*t chung quy cũng có chút thay đổi.
Mặc dù viện phía Bắc hơi hoang sơ nhưng điều kiện vẫn tốt hơn rừng Bạch Cốt của ta rất nhiều.
Ta nằm trên giường đệm mềm mại thoải mái lăn lộn.
Sáng sớm hôm sau nha hoàn thân cận của lão bà đã đợi trong viện của ta từ sớm.
Nàng đổi thái độ hất mũi lên trời của mọi hôm thành dáng vẻ vô cùng lịch sự nhã nhặn.
“Lão phu nhân nói hôm qua phu nhân bị h/oảng s/ợ nên đặc biệt chuẩn bị bữa sáng mà phu nhân thích nhất.”
Ăn là ta thích.
Mặc dù không hiểu bà già ch*t ti/ệt này có mưu tính gì, nhưng ta vẫn vui vẻ đi theo.
Bình luận
Bình luận Facebook