Ngọc Thố đến học cách nấu ăn của tôi.
Học xong định rời đi nhưng bị tôi giữ lại: “Ngủ một giấc rồi về.”
Ngọc Thố vẫy tai thỏ rồi lẩm bẩm: “Thôi đi, nếu không thấy em đâu thì anh ấy lại càm ràm cả buổi đấy.”
Thẩm Uyên vẫn đang ngắm trăng.
Tôi nói: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Uyên ngoan ngoãn nói: “Chị, thỏ yêu đơn phương thật đáng thương, có thể nối dây tơ hồng cho Hằng Nga và Ngọc Thố không?”
Hả? Nhưng hôm qua lúc anh gặm đầu thỏ cay tê thì anh đâu có nói thế này.
Tôi nói: “Sao anh chỉ gọi tôi là chị mỗi khi đang bày trò gian trá thế?”
Thẩm Uyên nhẹ nhàng nói: “Chị, tôi không có...”
Tôi nheo mắt nhìn anh, ánh đèn xuyên qua hàng mi, in bóng dáng tinh tế trên mí mắt anh.
Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Uyên tựa như chứa đầy những viên kim cương do thần linh vô ý đ/á/nh rơi trong đêm.
Tôi nói: “Thẩm Uyên, có ai từng nói anh giống lợn mẹ mặc áo ng/ực chưa?”
Thẩm Uyên nói: “Có ý gì chứ?”
Tôi nói: “Bộ này nối tiếp bộ khác đấy.”
Bình luận
Bình luận Facebook