Tìm kiếm gần đây
Mẹ tôi mang th/ai em trai.
Lúc đến bệ/nh viện kiểm tra thì phát hiện ra em trai mắc hội chứng siêu nam, mọi người đều khuyên mẹ tôi bỏ đi.
Mẹ tôi khóc lóc không chịu từ bỏ, tôi hỏi mẹ siêu nam là gì.
Mẹ nói với tôi: "Em trai con là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nó sẽ bảo vệ chị nó."
Tôi cái hiểu cái không, cho đến khi em trai bảy tuổi, cầm viên gạch đ/ập liên tục vào đầu mẹ.
Hình như lúc ấy tôi mới lờ mờ nhận ra siêu nam là gì.
1
Năm tôi sáu tuổi, mẹ mang th/ai.
Sau khi kiểm tra ra là con trai, mẹ vui mừng khôn xiết.
Mặc dù bố luôn nói có chiếc áo bông nhỏ là tôi là đủ rồi, nhưng sinh con trai vẫn là mong muốn bấy lâu của mẹ.
Cho đến khi kết quả xét nghiệm th/ai nhi ra đời, mọi thứ thay đổi.
Họ nói em trai chưa chào đời của tôi có nhiễm sắc thể XYY.
Đó chính là "kiểu gen siêu nam" theo truyền thuyết.
Tôi nghe lén ngoài cửa, bố khuyên mẹ từ bỏ: "Hay là bỏ đi, chúng ta có Doanh Doanh là đủ rồi! Bác sĩ nói đứa trẻ này sau này sẽ có khuynh hướng chống đối xã hội rất mạnh, chúng ta không thể nuôi được đâu."
Mẹ nước mắt đầm đìa, lắc đầu, tay ôm bụng: "Không được, em không nỡ. Anh nhìn xem, đứa trẻ này đã lớn như thế này rồi, anh muốn vì một câu nói của bác sĩ mà tước đoạt mạng sống của con anh sao?"
Bố ngập ngừng, nhíu mày.
Mẹ kiên quyết: "Doanh Doanh chẳng phải đã được chúng ta giáo dục rất tốt sao? Em tin rằng đứa trẻ này cũng sẽ như vậy. Chỉ cần chúng ta dạy dỗ tốt..."
Bố bị mẹ làm cho không nói nên lời, đi ra ban công hút th/uốc, chỉ còn mẹ khóc mắt đỏ hoe.
Tôi chạy tới, hỏi: "Mẹ ơi, siêu nam nghĩa là gì?"
Mẹ buồn bã nhìn tôi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nghĩa là siêu anh hùng vô cùng mạnh mẽ, thằng bé sẽ bảo vệ chị nó."
Tôi ngập ngừng hỏi: "Vậy có khi mẹ có em trai rồi không yêu con nữa không?"
Mẹ vuốt tóc tôi: "Sao có thể chứ? Mẹ yêu con nhất mà."
Tôi cười.
Vài tháng sau, em trai tôi chào đời.
Mọi người nhìn thấy em đều khen đẹp, mắt to, da trắng, như thiên thần trong tranh.
Mỗi khi có người khen em trai, mẹ tôi lại tự hào không thôi, mẹ nói đứa bé đáng yêu thế này sao có thể b/ạo l/ực được chứ?
Mẹ muốn dùng cả đời để yêu thương em.
Dưới sự bảo bọc của mẹ, em lớn dần, bập bẹ tập nói, cũng bắt đầu biết thể hiện cảm xúc của mình.
Chỉ có điều cách em thể hiện cảm xúc không giống các đứa trẻ khác.
Thức ăn mẹ chuẩn bị công phu, em không thích, liền hất đổ xuống đất.
Đồ chơi điện tử hết pin, không chạy được nữa, em cũng nổi gi/ận, đ/ập mạnh xuống sàn, chỉ khi phá tan tành đồ chơi em mới vui.
Em có ham muốn phá hoại cực kỳ mạnh mẽ, đồ chơi trong nhà không bao giờ tồn tại được đến ngày thứ hai, phá xong đồ chơi thì phá cái khác, dường như việc đ/ập phá mang lại niềm vui vô hạn cho em.
Bố dạy dỗ thế nào cũng không có kết quả, còn mẹ thì khuyến khích: "Con giỏi lắm! Con của mẹ khỏe quá!"
Tôi có chút ấm ức, tìm mẹ phàn nàn: "Tại sao con làm hỏng đồ mẹ đ/á/nh con, còn em trai thì mẹ không bao giờ đ/á/nh?"
Mẹ thở dài: "Em trai khác, phải nhẹ nhàng hướng dẫn, Doanh Doanh, con là chị phải hiểu chuyện."
Tôi không hiểu.
Đây rõ ràng là thiên vị.
2
Để nuôi dưỡng tính tình ôn hòa cho em trai, mẹ m/ua cho chúng tôi mỗi người một con thỏ nuôi cảnh.
Mẹ mỉm cười nói: "Phải đối xử tốt với thỏ, chúng cũng là sinh mạng."
Em trai vuốt ve tai thỏ, không nỡ rời tay và gật đầu đồng ý.
Kết quả là, sáng hôm sau khi mẹ ra thay rau cho thỏ, đã hét lên kinh hãi.
Tôi chạy vào ban công nhìn, con thỏ của em trai đã bị mổ bụng ch*t, ruột chảy ra đầy lồng.
Còn con thỏ của tôi thì co ro, r/un r/ẩy trong góc lồng.
Em trai mỉm cười đứng sau lưng mẹ, đòi mẹ bế: "Mẹ ơi, con muốn một con thỏ khác!"
Tôi ôm con thỏ của mình, sợ hãi r/un r/ẩy.
Kể từ khi em trai được sinh ra, bố mẹ tôi dành hết mọi sự quan tâm cho em, thậm chí bà nội cũng đặc biệt đến chăm sóc em.
Em trở thành trung tâm của cả gia đình.
Phải thừa nhận rằng, bình thường em trông không khác gì các cậu nhóc khác, nụ cười ngọt ngào, thích ăn vặt và xem phim hoạt hình.
Nhưng cậu nhóc vui vẻ đó có thể biến thành á/c q/uỷ ngay giây tiếp theo.
Bà nội chỉ không cho em ăn vặt, em đã cắn ch/ặt cánh tay bà, như một con sói, không ai có thể kéo ra được.
Tôi chỉ đang xem hoạt hình, khi mẹ bế em ra ban công, em đã nhặt chiếc điều khiển từ xa đ/ập vào đầu tôi, m/áu chảy từ đầu tôi xuống, em cười vui vẻ.
Khó khăn lắm mới đến tuổi đi mẫu giáo, bố mẹ tốn nhiều công sức và tiền bạc tìm cho em một nhà trẻ chuyên về phát triển tâm lý trẻ em.
Nhưng không lâu sau, giáo viên gọi điện bảo bố mẹ tôi đến ngay. Lý do là một đứa trẻ lớp lớn b/ắt n/ạt em, chế giễu em g/ầy yếu.
Không biết em học từ đâu, trong giờ ngủ trưa, khi giáo viên đi vệ sinh, em lén vào phòng ngủ trưa của lớp lớn, dùng bật lửa đ/ốt ch/áy giường, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài và khóa cửa lại.
Nếu giáo viên không quay lại kịp thời, hậu quả không dám tưởng tượng!
Giáo viên kinh ngạc: "Con nhà anh chị có thường xuyên xem phim hoạt hình b/ạo l/ực không? Tôi chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào như thế! Thật là đ/áng s/ợ!"
Dưới yêu cầu của các phụ huynh khác, em tôi bị đuổi học, bố mẹ tôi không ngừng cúi đầu xin lỗi và bồi thường mới xong chuyện.
Em đứng bên cạnh, cắn ngón tay nhìn bố mẹ cúi đầu xin lỗi, khuôn mặt tươi cười, giáo viên hỏi em cười gì.
Em nói: "Muốn đ/ốt hết các người!"
Mặt bố tôi trắng bệch, trước mặt mọi người t/át em một cái, em ngã xuống đất.
Em khóc thét lên, người ngoài lạnh lùng đứng nhìn, chỉ có mẹ tôi lao tới ôm em.
"Đều là lỗi của mẹ! Là mẹ sai!”
3
Bố mẹ tôi cãi nhau dữ dội.
Bố tôi hét lên trong phòng: "Không nên giữ nó lại! Nó đúng là một con quái vật!"
Mẹ tôi chỉ vào mũi bố gào lên: "Cho dù là quái vật thì cũng là con của anh! Hơn nữa, đã sinh ra rồi! Bây giờ nói những điều này thì có ích gì?"
Bố tôi muốn phản bác nhưng không nói được gì, chỉ để mẹ tôi khóc một mình.
Mẹ tôi cố gắng hết sức để gửi em trai vào trường mẫu giáo khác, nhưng em lại b/ắt n/ạt các bé gái, c/ắt tóc tết của họ, hoặc b/ắt n/ạt những đứa trẻ nhỏ hơn, ấn đầu chúng vào bồn cầu để uống nước toilet.
Nhìn thấy cô giáo đang mang th/ai bảy tháng với cái bụng to, em trai tôi thậm chí nói với người khác rằng muốn đ/á vào bụng cô ấy một cú thật mạnh.
Sau đó, em trai thực sự làm điều đó, khi cô giáo muốn đi vệ sinh, em lén lút ngáng chân khiến cô ngã.
Cô giáo mất thăng bằng ngã về phía trước, nếu không có người nhanh tay đỡ lấy, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
Chồng cô giáo nổi gi/ận đùng đùng, đòi trường mẫu giáo bồi thường tổn thất tinh thần, còn chất vấn em trai tại sao nhỏ tuổi mà lại á/c đ/ộc như vậy.
Hiệu trưởng không biết làm sao, trả lại tiền học và gần như c/ầu x/in mẹ tôi: "Chị mau đưa con về đi, chỗ chúng tôi không chứa nổi quý tử nhà chị! Tôi mở trường mẫu giáo ba mươi năm, chưa từng thấy đứa trẻ nào như thế!"
Bố mẹ tôi dùng mọi cách cũng không có hiệu quả.
Cuối cùng mẹ tôi từ bỏ, để bà nội ở nhà trông em trai cho đến khi em đủ tuổi đi học tiểu học.
Là cháu đích tôn duy nhất trong nhà, bà nội cũng rất cưng chiều em, em đòi gì bà cũng cho.
Vì lớn tuổi, chân tay không còn linh hoạt, bà nội đi lại lên xuống cầu thang rất khó khăn, dù vậy, bà vẫn mỗi ngày đi chợ m/ua món em thích, không biết mệt.
Không ngờ hôm đó, khi bà vừa đi m/ua đồ về, vừa đến cửa cầu thang, tôi đã thấy em trai cầm máy chơi game tự chạy ra, nhìn thấy bà ở phía trước cũng không tránh.
Giỏ đồ rơi xuống bậc thang, theo sau đó là tiếng thân thể bà ngã xuống cầu thang.
Em trai cũng không quan tâm đến bà đang lăn xuống, tiếp tục chơi máy chơi game, tiếng cười vang khắp cầu thang.
Tôi đã chứng kiến tất cả.
Từ đó, bà nội bị liệt.
Bố tôi phát đi/ên, t/át em trai liên tục, ông h/ận không thể gi*t ch*t em, mẹ tôi khóc lóc ôm chân bố, gào lên: "Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà!"
Bố tôi gào thét: "Đây không phải trẻ con! Đây là quái vật!"
Ông ngồi sụp xuống ghế, lẩm bẩm: "Ph/á th/ai đi thì đã tốt hơn rồi, phải chi lúc đầu ph/á th/ai đi thì đã tốt hơn rồi."
Em trai nhìn bố đầy c/ăm h/ận, chỉ có tôi bước đến bên bố, an ủi ông đừng buồn, bà nội sẽ khỏe lại.
Bố ôm ch/ặt tôi, nước mắt rơi lã chã.
Từ bệ/nh viện về nhà, tâm trạng tôi rất tốt, tôi hát vui vẻ khi cho thỏ ăn rau, con thỏ đáng thương của tôi vẫn bị cái ch*t của bạn đồng hành dọa sợ, nhìn thấy người là r/un r/ẩy.
Tôi nhét rau vào miệng thỏ: "Ăn đi."
Thỏ không mở miệng.
"Sao mày không ăn?"
Cuối cùng, tôi mở lồng, tận mắt nhìn thấy rau vào bụng thỏ, mới hài lòng rời đi.
Chương 24
Chương 19
Chương 21
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 22
Chương 20
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook