Tôi liếc nhìn mấy thứ kỳ quặc kia, rồi lại nhìn sang Lâm Nghênh đang làm bộ ngây thơ.
"Do thằng bệ/nh hoạn Hạ Sầm gửi cho em, em còn chưa tính sổ với nó xong đâu."
Cậu ấy rúc vào người tôi ra điều ấm ức: "Tạ Giới Hàn, nó quấy rối em."
Tôi gỡ kẻ vừa mở miệng đã mách lẻo này ra, giọng đầy thương hại: "Cậu ta giờ cả thân lẫn tâm đều thương tổn, không cần đ/á/nh cũng sắp ch*t rồi."
Lâm Nghênh vừa đ/á đám đồ đi vừa nói: "Nó có đáng thương chỗ nào? Đáng để Giới Hàn nhà ta xót xa thế? Nếu không phải Hạ Ôn Chu chạy về đỡ đò/n thay, cái đầu chỉ biết yêu của nó đã được nằm phòng VIP sầu tư trăng hoa dễ dàng thế sao?"
"Ông Hạ chưa ch*t thì thằng bệ/nh này còn có chút bản lĩnh, còn rượt mấy con cáo già x/é được vài miếng thịt. Mà ông Hạ vừa nhắm mắt, anh nó vừa xuất hiện, mắt nó chỉ còn thấy mỗi anh trai. Suốt ngày nghịch mấy thứ nhảm nhí, suýt bị lũ cáo già đổ vỏ đưa vào tù cũng mặc kệ."
"So với thằng bệ/nh đó, rõ ràng Hạ Ôn Chu mới đáng thương. Vừa bị em trai lừa nh/ốt trên giường, vừa trốn ra nước ngoài khó nhọc lại không yên lòng, phải quay về dọn đống phân nó gây ra."
"À, cũng không hẳn..."
Lâm Nghênh chất đống đồ như đống rác, lại ôm chầm lấy tôi nũng nịu: "Hạ Ôn Chu thả câu hai năm để câu con chó đi/ên Hạ Sầm, chưa chắc đã không hưởng thụ đâu."
Tôi choáng váng trước lượng thông tin khổng lồ, chậm rãi bịt miệng cậu ấy: "Gì mà chó đi/ên, không được ch/ửi bậy."
Lâm Nghênh cong môi hôn lên khóe miệng tôi, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ không ch/ửi nữa. Đó là cách gọi trong giới, lần sau em không nhắc lại nữa."
Tiệc sinh nhật của cậu út cưng nhà họ Lâm chưa bao giờ qua loa.
Tôi từ chối đề nghị biến tiệc sinh nhật thành lễ cầu hôn của Lâm Nghênh, và trong lúc cậu ấy trò chuyện với người khác, tôi đã thoát khỏi cái người dính như keo ấy.
Từ sáng đến giờ, tên này cứ như mắc chứng đói da đói thịt, lúc nào cũng dính ch/ặt lấy tôi.
So với trước kia... thôi, ngày xưa cậu ấy cũng có khác gì đâu.
"Chào Tổng giám đốc Tạ."
Người đàn ông từ từ tiến đến nâng ly.
Tôi khẽ chạm miệng ly, lịch sự chào hỏi: "Chào Tổng giám đốc Tô, lâu không gặp. Dường như ngài có tin vui?"
Đuôi mắt đối phương nhấp nháy vẻ "hỏi tiếp đi, hỏi xem tôi vui gì đi".
Người đàn ông hài lòng với sự tinh ý của tôi, như chia sẻ bí mật quốc gia thì thào: "Thì là… cái thằng nhóc hư hỏng nhà tôi ấy, Tổng giám đốc Tạ còn nhớ chứ? Thằng suốt ngày như mọt sách, hay trốn trong bụi cây ở các buổi tiệc ấy."
Tô Bỉnh Dã.
Tôi gật đầu, mỉm cười: "Công tử nhà ngài rất xuất sắc, dạo trước tôi còn thấy tin cậu ấy đoạt giải quốc gia."
Đối phương vẫy tay, khóe miệng không sao nhịn được cười: "Ha ha, quá khen rồi. Thôi không nói cái đó, Tổng giám đốc Tạ à, nói cho ngài hay, thằng nhóc trông chỉ biết học hành thế mà mấy hôm nay ki/ếm được cô dâu xinh như tiên đấy. Cô gái ấy như hoa như ngọc, ăn nói lại dễ nghe. Nếu không phải bạn gái nó, vợ chồng tôi còn muốn nhận làm con nuôi ấy chứ."
Bạn gái Tô Bỉnh Dã?
Tôi "à" lên một tiếng, theo tay chỉ của người đàn ông đang hứng khởi quay đầu nhìn.
"Nhìn đi, con dâu tôi xinh chứ? Đôi trẻ đẹp đôi quá phải không?"
Tôi ngoảnh lại nhìn hai bóng người đang tiến đến.
Bề ngoài ưu việt, khí chất xuất chúng.
Bình luận
Bình luận Facebook