Ngày Lâm Tu bị xử b/ắn, tôi trốn trong căn phòng thuê, uống đến bất tỉnh. Trần Gia Nam đạp cửa xông vào, liếc nhìn những chai rư/ợu trống rỗng khắp sàn, rồi đ/ấm mạnh vào tôi. Hắn túm lấy cổ áo tôi gằn giọng: “Mày muốn ch*t à!”
Thật ra tôi đâu còn thiết sống.
Trước đây từng nói với Lâm Tu, bảo hắn yên tâm ra đi, tôi sẽ sống thay phần đời của hắn. Đến khi thực sự đối mặt, tôi mới nhận ra mình không làm được.
Nơi tôi đứng cách xa Lâm Tu cả nghìn dặm, lẽ ra chẳng thể nghe thấy tiếng sú/ng cuối cùng. Vậy mà sao âm thanh ấy vẫn vang vọng rõ mồn một trong óc, chát chúa đến đi/ếc tai. Từng thớ thịt như vỡ vụn. N/ội tạ/ng quặn thắt trong cơn đ/au đớn tột cùng.
Tôi chợt nhớ lời Lâm Tu phì phà điếu th/uốc: “Anh sống đủ rồi.”
Trần Gia Nam nhíu ch/ặt đôi mày, nhấc bổng tôi từ sàn nhà ném mạnh vào tường. “C/âm mồm lại mà đi thu x/á/c cho Lâm Tu!”
Tôi lảo đảo trượt dọc bức tường, hai tay ôm đầu khóc như cả thế giới này sụp đổ.
Bình luận
Bình luận Facebook