10.
Nàng ấy ngơ ngác nhìn ta.
Ta tập trung nói: “Trái tim tỷ chỉ tồn tại vì bản thân tỷ, liên quan gì đến người khác chứ? Tỷ b/éo chính là hoàn phì, g/ầy chính là yến sấu(*), không có vấn đề gì cả, tỷ chính là tỷ, tại sao phải định nghĩa g/ầy b/éo đẹp x/ấu làm gì?”
(*)Hoàn phì yến sấu tức yến ốm hoàn m/ập, hoàn chỉ người đẹp, ý chỉ mỗi người có vẻ đẹp khác nhau.
Ch*t tâm rồi mà miệng vẫn ăn được.
Điều đó nói rõ người còn sống, thân thể còn khỏe mạnh, luôn có hy vọng.
Tại sao phải bận tâm đến những điều này?
Ta nói đúng trọng tâm: “Cuộc sống buồn tẻ vô vị, cóc nhái lại bình phàm nhân loại.”
Huệ Dương muốn nói lại thôi.
Ta ghi nhớ sứ mệnh mà mẫu hậu giao phó, cố gắng tiếp tục khuyên giải: “Huống chi tỷ muốn suy nghĩ, ngoài tiên phò mã đã bài cốt thành tinh thì năm đó còn có bao nhiêu người theo đuổi tỷ hả?”
Huệ Dương ngừng nói lại muốn nói.
Cuối cùng nàng ấy chỉ có thể nghẹn ngào nói hai chữ: “Thật sự.”
Ta hào hứng nói: “Tỷ nghĩ đi, năm đó thế tử, hầu gia, tiểu công tử tranh giành tỷ đến sứt đầu mẻ trán.”
Huệ Dương: “Thật sự họ đã đ/á/nh nhau sống mái, chỉ là ta không muốn khiến họ khó xử…”
Ta ngửi thấy mùi trà thơm trên người nàng ấy, trong nháy mắt ta nhớ lại những năm tháng tranh giành từ nhỏ đến lớn.
Thân hổ của ta run lên, vội vàng ngăn cản: “Không! Không thể gi*t bất cứ ai trong số họ như thế được!”
“Tỷ thay đổi mạch suy nghĩ đi, tại sao không cùng thu nhận họ? Ngày một ngày hai là thái tử, ngày ba ngày bốn là hầu gia, ngày năm ngày sáu là tiểu công tử, cuối tuần nghỉ ngơi ngắm tiểu quan ở Phi Hoa Lâu. Nếu họ yêu thích thì còn quan tâm tính toán chính cung là ai chứ?”
Vài bộ kịch tình cẩu huyết xưa của Quỳnh D/ao đang gào thét trong tâm trí của ta.
Thông thông sáng phi!
Ta nói năng khí phách: “Khu khu tam căn!”
Huệ Dương hoàn toàn trầm mặc.
Rất lâu sau, nàng ấy như tỉnh mộng khỏi giấc mơ dài, đại giác đại ngộ, đề hồ quán đỉnh.
Nàng ấy giơ tay lên rồi vỗ tay: “Sao ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Chưa bao giờ ta phát hiện ra Khương Chiêu Nguyệt là một thiên tài!”
Ta cũng vỗ tay hoan hô: “Thiên tài! Xuất hiện!”
Chắc hẳn là cái miệng này đã thành công chữa lành cho hoa quý thiếu nữ rồi.
Vô địch cũng là một loại cô đơn.
Ta vui vẻ gắp miếng thịt kho tàu cuối cùng mà nàng ấy chừa lại, vừa định cho vào miệng thì ta nghe thấy tiếng cười lạnh phát ra ở phía cửa.
Nhanh như chớp, miếng thịt kho tàu rơi xuống đất.
Ân Duật như cười như không lặp lại lần nữa.
“Khu, Khu, Tam, Căn?”
C/ứu mạng.
Ban ngày ban mặt sao ta lại nghe thấy tiếng diêm vương đòi mạng thế?
Bình luận
Bình luận Facebook