Thể loại
Đóng
 123
 @456
 Đăng xuất
Trình Nhĩ vui vẻ nhào vào lòng một thiếu niên khác, dùng thái độ lẽ ra phải dành cho cậu ta để đối xử với thiếu niên kia. Giọng nói như được bọc trong mật ngọt, “Xin lỗi, nóng đó, cậu thích.”
Thiếu niên đeo máy trợ thính đỏ mặt, lắp bắp nói, lấy món lẩu Oden được gói cẩn thận trong lòng ra, “Đã nói với mẹ rồi, mẹ cũng thích cậu. Trình Nhĩ, chúng ta, về nhà.”
Về nhà?
Về nhà nào?
Trừ nhà cậu ta ra, Trình Nhĩ còn có nhà nào nữa?!
Cậu ta muốn hét lên, nhưng không biết phải hét gì.
Cậu ta muốn ngăn cản, nhưng lại thấy mình không thể cử động. Chỉ có thể đứng tại chỗ, mắt trợn tròn nhìn theo bóng dáng hai người tựa vào nhau ngày càng xa.
Xa đến mức tan thành hai mảnh tuyết, bay lả tả rơi xuống mặt đất.
…
Yến Tùy bừng tỉnh.
Phát hiện mình đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc. Và trên bàn, chính là phong thư thông báo đó. Cậu ta đã nghiên c/ứu bức thư thông báo này suốt cả đêm. Nghiêm túc so sánh xem có khả năng bị làm giả hay không.
Không. Quả thực là do Trình Nhĩ viết.
Cổ họng cậu ta khô khốc, không tự chủ nhớ lại giấc mơ đó.
Người đàn ông đột ngột đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi thư phòng, còn phân tâm gọi một cuộc điện thoại: “Alo? Lý Tuân.”
“Alo, Đại ca, tôi vừa làm một ca đêm dài, mới chợp mắt được chút.” Đầu dây bên kia ngáp dài.
Yến Tùy nói: “Giúp tôi tra bệ/nh án của người yêu tôi.”
“Người yêu cậu? Ai?” Lý Tuân ngạc nhiên hỏi.
Yến Tùy nghẹn lời. Im lặng một lát, lại khẽ nói: “Trình Nhĩ, bệ/nh án của cậu ấy.”
13.
Tôi xoa xoa thái dương. Không ngờ lại là đi làm hộ lý.
Nguyên văn lời của Chu Hàn Thanh là: “Loại đàn ông như cậu ta mà cậu cũng có thể chịu đựng được, cậu là một vật liệu tốt để làm hộ lý.”
Cậu ấy n/ợ nhà họ Giang một ân tình, vừa hay tôi n/ợ cậu ấy, nên để tôi đi trả.
Hơn nữa tôi ở nhà cũng sắp mốc meo rồi.
…
Nhà họ Giang có vẻ rất… giàu có.
Nhưng ba mẹ Giang đều là người tốt, trông rất phúc hậu, giọng nói cũng rất dịu dàng. Chỉ là không hiểu sao tôi cứ thấy hai người họ có chút quen mắt.
“Tiểu Nhĩ à, con trai nhà dì dễ nổi nóng lắm, nó mà nổi nóng thì lì lợm như con lừa ấy, cháu phải chạy nhanh lên nhé, gọi dì Bạch nhà ta tiêm cho nó một mũi an thần là được.” Mẹ Giang cười híp mắt vỗ tay tôi nói.
Cha Giang dường như ít cười, cố gắng nở một nụ cười với tôi, nhưng lại rất cứng nhắc, càng lộ vẻ đ/áng s/ợ.
Tôi có chút căng thẳng gật đầu. Không lẽ làm hộ lý lại phải đ.á.n.h đổi cả mạng sống của mình chứ?
“Cậu Út nhà chú vừa hay hôm nay ở nhà.” Ba Giang nói, “Chú bảo người gọi nó xuống gặp mặt cháu.”
Một người giúp việc đáp lời rời đi. Nhưng rất nhanh đã quay lại, khẽ nói gì đó vào tai ba Giang.
“Người ta đến rồi mà nó không chịu xuống gặp mặt…” Ba Giang có chút tức gi/ận lẩm bẩm trước mặt mẹ Giang, giọng hơi lớn, tôi nghe được đại khái.
Xem ra cậu chủ nhỏ nhà họ Giang này rất khó chung sống đây.
Hay là chuồn đi?
Mẹ Giang lắc đầu, lại gọi người giúp việc đến dặn dò vài câu.
Người giúp việc đáp lời, rồi lại rời đi.
Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.
Cánh cửa mở ra, trước mặt tôi là một khuôn mặt quen thuộc.
Giang Tinh Thùy.
Quần áo trên người cậu ấy vẫn dính đầy sơn màu sắc sặc sỡ. Trên mặt cũng có. Quầng mắt thâm đen, dường như đã lâu không ngủ.
Hình như cậu ấy cũng rất bất ngờ khi thấy tôi ở đây, đột nhiên trợn to mắt, giây tiếp theo, cậu ấy “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại. Sau đó là tiếng bước chân từ gần đi xa.
Ba mẹ Giang: “…”
Tôi: “…”
Mẹ Giang cười khan hai tiếng: “Tiểu Nhĩ à, hôm nay ở lại ăn trưa nhé, sắp làm xong rồi.”
…
Lần thứ hai nhìn thấy Giang Tinh Thùy là trên bàn ăn. Chắc là cậu ấy đã tắm rửa, và thay một bộ quần áo sạch sẽ. Trong mắt không còn vẻ bực bội, chỉ còn lại làn sương m/ù bình yên.
Chàng thanh niên đi thẳng tới, không đợi người giúp việc đến, tự mình kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi. Mùi hương đặc trưng của cậu ấy bao trùm lấy tôi.
“Lâu rồi không gặp.” Tôi cười thầm thì chào cậu ấy, nhưng lại phát hiện cậu ấy không đeo máy trợ thính.
Giang Tinh Thùy mím cười, nghiêm túc nhìn môi tôi, nói: “Anh nói chậm thôi, tôi có thể nhìn thấy.”
Có thể đọc khẩu hình sao?
Tôi nói chậm lại, nhắc lại câu đó.
“Ừm, lâu rồi không gặp.” Giọng nói ôn hòa của Giang Tinh Thùy hoàn toàn xua tan sự bất an của tôi trong môi trường xa lạ, như dòng suối róc rá/ch chảy vào lòng tôi.
Lần nào cũng là cậu ấy. Mỗi khi tôi cô đơn, cậu ấy luôn có thể xuất hiện.
Tôi nghĩ vậy.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi luôn có một giọng nói yếu ớt vang lên. Tôi đã quên mất điều gì đó. Quên mất một người rất quan trọng.
14.
Hôm nay Giang Tinh Thùy cùng tôi đi tái khám.
Vừa xuống lầu, tôi đã thấy chàng thanh niên đứng dưới gốc cây.
Tháng Chín là mùa hoa quế nở. Thành phố Lạc bước vào mùa mưa liên miên, mặt đất sau cơn mưa lớn rụng đầy hoa quế.
Tôi giẫm lên cánh hoa, đi sóng vai cùng cậu ấy trên đường phố. Bầu trời xanh trong, cơn gió nhẹ thổi qua, còn mang theo mùi men rư/ợu.
“Gần đây anh cảm thấy thế nào?” Cậu ấy thấy quầng thâm dưới mắt tôi, liền hỏi.
Tôi cau mày, nói: “Có lẽ vì tâm trạng bình tĩnh, cơ chế tự bảo vệ của cơ thể dần biến mất, gần đây tôi hay nằm mơ.”
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 9 HẾT
Chương 8 - HẾT
Chương 7 - HẾT
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook