Ánh hoàng hôn hồng phớt làm mờ đi cái lạnh lẽo của mùa thu, nhìn xuống phía dưới lầu, một dải sông uốn lượn xuyên qua thành phố lấp lánh ánh sáng.
Thời khắc tuyệt đẹp.
Tất nhiên, điều này cần phải bỏ qua gã đàn ông đang ngồi đối diện, vô tư gọi bánh scone, bánh croissant và soufflé...
Anh bạn à, anh bị bỏ đói ba ngày rồi vừa mới được thả ra đấy à?!
Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tại sao trong danh sách liên hôn lại có cả kẻ th/ù truyền kiếp chứ?!
Tôi nghiến răng hỏi:
"Anh có phải đến đây coi mắt chỉ để ăn ké đúng không?"
Khi Hạc Dữ Quy đang ăn miếng kem thứ ba thì nhếch môi trả lời:
"Ai bảo tôi đến cho đủ số lượng?"
Tôi cạn lời:
"Wow, chẳng lẽ là vì anh thầm yêu chị đây từ lâu?"
Ánh mắt Hạc Dữ Quy thoáng liếc qua người tôi, khẽ cười.
"Dù sao cũng phải kết hôn, chúng ta xem như thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp, chẳng phải còn tốt hơn mấy người xa lạ à?"
Anh mơ đi!!!
Hồi mẫu giáo thì lén bôi nước mũi lên cặp sách tôi.
Tiểu học thì giả làm thợ c/ắt tóc cạo trọc đầu tôi.
Trung học thì lấy bóng rổ khoe kỹ năng ném trúng đầu tôi.
Lên cấp ba thì đ/ốt hết thư tình trai đẹp viết cho tôi sau lưng.
Tội á/c đầy mình, kể mãi không hết!
Một xấp tài liệu bị quẳng xuống bàn trước mặt, ngăn tôi kịp phát tiết.
Anh ngả người ra ghế, uể oải nói:
"Xem đi đã."
Tôi kiên nhẫn cúi mắt xem lướt nội dung chi tiết.
Báo cáo khám sức khỏe, sổ sách thu chi xưởng phim, bảng kết toán tài sản cá nhân, thỏa thuận tài sản trước hôn nhân...
"Trang đầu tiên nên chú ý kiểm tra mục bệ/nh truyền nhiễm, tất cả đều âm tính."
Hạc Dữ Quy uống ngụm nước, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối.
"Còn lại chắc em chỉ quan tâm được chia bao nhiêu tiền, vậy thì xem trang cuối thỏa thuận tiền hôn nhân đi."
!!!
[Trên cơ sở bình đẳng, tự nguyện, công bằng, thông qua thương lượng hữu nghị, bên A (Hạc Dữ Quy) tự nguyện chuyển giao các tài sản sau cho bên B (Lâm Dự):
1. Bất động sản: một số.
2. Xe cộ: một số.
Nếu tình cảm đổ vỡ, sau ly hôn, 70% tài sản dưới tên bên A sẽ thuộc về bên B.]
Ch*t ti/ệt, thật sự rung động rồi.
Con người đâu thể vì lòng tự trọng mà bỏ qua tiền được!
Nhưng sao có cảm giác gì đó mờ ám thế nhỉ?
Tôi hắng giọng, làm bộ kín đáo.
"Xin hỏi thô lỗ một chút, anh tính toán gì vậy?"
"Bao người bị ngoại hình anh mê hoặc, như Giang Lê lần trước ấy, nếu cô ta kết hôn với anh, dù không có sính lễ cũng phát đi/ên lên vì vui."
"Anh cần gì phải khổ sở với tôi."
Hạc Dữ Quy chống tay lên trán, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Muốn yên ổn chút. Sau này mỗi người một cuộc sống, em có thể cầm tiền của tôi đi bar xả stress thoải mái."
Giọng điệu thoáng trầm xuống, nhưng lại ánh lên ý cười đầy khiêu khích:
"Còn cái cô Giang gì đó, tôi là cưới vợ, đâu phải đi làm từ thiện."
"Chênh lệch nhan sắc giữa tôi với cô ta, chỉ khiến tôi thấy mình thiệt thòi."
Ôi cái bệ/nh tự luyến của anh, đúng là hai mươi lăm năm không đổi.
"Hả? Sao? Xem xét đi?"
Anh từ tốn đưa tôi một cây bút máy:
"Ký xong thì tối nay tiền chuyển khoản ngay lập tức."
Ôi mẹ ơi, anh dài dòng quá rồi đấy!
Ký! Phải ký! Ký ngay lập tức!!!
Chương 15
Chương 7
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook