Quả nhiên vở kịch tôi và Vương Oánh Oánh diễn trước cửa cửa hàng tiện lợi hôm đó đã lọt vào tai Vu Hiểu Lâm. Cô ta rất hả hê muốn giúp tôi dạy cho Vương Oánh Oánh một bài học.
Có lẽ mọi người trong trường đều nghĩ tôi và Vương Oánh Oánh cực kỳ bất hòa.
Rốt cuộc cả thị trấn này đều biết bố ruột nó đ/á/nh tôi tà/n nh/ẫn thế nào. Thậm chí có lần hắn s/ay rư/ợu cầm chai bia ném thẳng vào mặt tôi. Một mảnh thủy tinh văng ra đ/âm thủng mắt trái. Từ đó tôi m/ù một bên.
Vụ việc năm ấy gây chấn động, trở thành đề tài bàn tán xôn xao của cả xóm. Mọi người đương nhiên cho rằng tôi phải c/ăm gh/ét cả Vương Oánh Oánh.
Nhưng thực ra không phải vậy. Tôi không phải Bồ T/át. Chẳng qua tôi không dám trút gi/ận lên nó. Vì tôi không thể. Nếu cuộc đời ảm đạm của tôi từng có điều may mắn, thì Vương Oánh Oánh chính là vì sao duy nhất.
Nó luôn đối xử tử tế với tôi. Ban đầu tôi bài xích, nhiều lần làm tổn thương nó.
Nhưng nó vẫn kiên nhẫn ở bên. Một thứ tình cảm không đòi hỏi hồi đáp.
Con bé thường giấu đồ ăn vặt chờ tôi về. Lén nhịn ăn sáng để chia tiền cho tôi. Khóc lóc che chở mỗi khi gã đàn ông ấy vung tay. Ngay cả con mắt giả bên trái này, cũng là nó năn nỉ bố dượng lắp cho tôi.
Khi chính mẹ tôi cũng im lặng, nó đ/á/nh đổi những cái t/át để tôi có được con mắt này, không phải sống như quái vật tuổi dậy thì.
Đứa trẻ không ai bênh như tôi, sinh ra đã là nạn nhân của dư luận. Họ thử cô lập, nhục mạ, rồi muốn vũ phu với tôi. Nhưng ngay cái t/át đầu tiên, tôi đã phản kháng không chút do dự. Không những thế, còn vác ghế đ/ập kẻ kia nhập viện.
Từ đó không ai dám b/ắt n/ạt tôi nữa. Những lời ch/ửi rủa cũng tan biến. Họ tưởng không ai bảo kê, tôi sẽ cam chịu trái đắng. Nhưng không ngờ tôi không tiếc mạng.
Với tôi, ch*t cũng chỉ là hết. Còn họ khác, họ b/ắt n/ạt để tìm vui. Họ sợ ch*t.
Thế là tôi lập bè kéo cánh, trả đũa tất cả những kẻ từng xúc phạm mình.
Tôi tưởng chỉ cần tỏ ra lạnh lùng với Vương Oánh Oánh, mọi th/ù h/ận sẽ không chạm đến nó. Nhưng giờ tôi mới biết, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Nhìn gương mặt đắc ý của Vu Hiểu Lâm, tôi bật cười.
Sao không buồn cười cho được? Một người xinh đẹp thế này, sắp thành tro bụi rồi.
Chương 16
Chương 5
Chương 7
Chương 6
Chương 10
Chương 18
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook