Chuyện bắt đầu bằng một cuộc “gài bẫy”.
Tôi là người chỉ cần ba món: máy tính, trà nóng và Cố Trạch.
Cố Trạch lại là người muốn có… biển xanh, gió mát, và tôi mặc áo sơ mi trắng phơi nắng bên ban công villa.
Kết quả: tôi bị gạt.
…
Một buổi sáng yên bình, tôi tỉnh dậy thấy hành lý đã được xếp gọn gàng.
Tôi cau mày: “Cố Trạch, anh làm gì vậy?”
Cố Trạch mỉm cười: “Đi tuần trăng mật.”
Tôi suýt sặc nước: “Chúng ta đã kết hôn lâu rồi mà.”
“Vậy coi như là kỳ nghỉ tình yêu.”
“Không đi.” Tôi gọn gàng từ chối.
Cố Trạch ngồi xuống, ghé sát tai tôi, thủ thỉ: “Nếu em không đi… thì em phải làm một việc khác cũng khiến em toát mồ hôi.”
Tôi: “…”
Tôi thua.
…
Tôi vốn tưởng nơi nghỉ sẽ là một khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố.
Không.
Nó là một hòn đảo riêng.
Biệt thự trắng, view biển, và… không có wifi.
“Không có wifi???” Tôi sửng sốt như bị cư/ớp mất linh h/ồn.
Cố Trạch ôm eo tôi: “Tối nay sẽ có sóng. Sóng chăn gối.”
Tôi lặng người.
…
Tôi từng nói: “Đừng bao giờ để Cố Trạch chọn đồ cho mình.”
Tôi quên mất điều đó.
Khi tôi bước ra khỏi phòng với cái áo sơ mi trắng mỏng tang, mái tóc bị anh làm ướt, Cố Trạch như hóa sói.
Anh ném cả máy ảnh sang một bên, kéo tôi lại gần: “Em mặc thế này ra ngoài để ai ngắm hả?”
“Anh chụp mà?”
“Anh nhìn còn muốn bế về, không ai được nhìn.”
Tuần trăng mật kết thúc bằng một vali đầy quần áo không đụng đến, một loạt ảnh bị khóa trong điện thoại, và một mối qu/an h/ệ ràng buộc hơn bất kỳ lời thề nguyện nào.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cần một kỳ nghỉ.
Nhưng nếu có Cố Trạch, thì ở đâu cũng là thiên đường.
Bình luận
Bình luận Facebook