Tôi chủ động tìm gặp ông Quý, giải thích rằng tôi chỉ xem hai anh em nhà họ Quý như anh trai.
Ông có chút tiếc nuối, thẳng thắn nói nếu không thể thành cháu dâu thì hãy làm cháu gái, ông sẽ giới thiệu cho tôi người tốt hơn.
Ngày lên đường, Quý Hoài Thanh đến sân bay tiễn tôi, suốt đường tôi không thèm nói chuyện.
Trước khi vào phòng chờ, anh khẽ gọi tôi:
"Bé con."
Tôi quay lại nhìn anh, trong ánh mắt ấy là thứ cảm xúc tôi không sao giải mã nổi.
Cố nén cơn nghẹn ứ nơi cổ họng, tôi cố giọng bình thản:
"Ngài Quý, cảm ơn sự quan tâm của ngài thời gian qua, đã làm phiền ngài nhiều."
Sân bay nhộn nhịp ngược xuôi, tiếng thông báo vang lên.
Hình như anh nói điều gì đó, tôi không nghe rõ.
Chuyến bay quốc tế mười mấy tiếng đồng hồ khiến toàn thân ê ẩm.
Bước vào môi trường xa lạ, một mình đối mặt với trăm thứ rối ren, đột nhiên cảm thấy bơ vơ.
Vừa xuống máy bay đã nghe tiếng chuông điện thoại:
"Tiểu thư, tôi là quản gia do ngài Quý sắp xếp cho cô. Cô đã lấy hành lý chưa? Tôi đang đợi ở cổng."
Chưa kịp định thần đã thấy vị trung niên vẫy tay chào.
"Tiểu thư để tôi đưa cô về chỗ ở trước. Sau khi ổn định, tôi sẽ đưa cô đến trường làm thủ tục."
Ông ta nhanh nhẹn nhận hành lý, thuần thục mở cửa xe.
"Ngài Quý dặn chắc cô không hợp khẩu vị ở đây, trong nhà đã có người giúp việc sẽ lo bữa ăn và dọn dẹp. Cô có việc gì cứ tìm tôi."
Thì ra... anh đã chu toàn mọi thứ cho tôi.
Cứ ngưỡng ra nước ngoài là đoạn tuyệt với anh, nào ngờ anh vẫn ân cần sắp đặt từng li ti như thế.
Bình luận
Bình luận Facebook