Tưởng Đại Trị là thằng nào?
Tôi còn chưa kịp hoàn h/ồn, thì một người phụ nữ trung niên xa lạ, kéo theo cậu con trai hói đầu, thấp lùn, tròn vo của bà ta, cười hớn hở bước đến:
“Đường Thi à, nghe nói hôm nay còn là sinh nhật của con, thật đúng là song hỷ lâm môn! Nghe thông gia nói con tốt nghiệp trường danh giá, lại làm ở tập đoàn Phó thị, thật là xứng đôi vừa lứa với con trai bác!”
Nói xong, bà ta còn đẩy gã hói kia về phía tôi.
Tôi hoảng hốt lùi tránh, chạy thẳng đến chỗ ba:
“Chuyện này là sao!”
Đường Họa khoanh tay cười lạnh:
“Không biết chữ à? Đây chính là lễ đính hôn của chị đấy. Nhìn mà xem, hai người đúng là có tướng phu thê, chúc mừng nhé.”
“Đủ rồi!”
Cố Tán kéo cô ta về chỗ ngồi, không để những lời đ/ộc miệng tiếp tục vang lên.
Ba tôi thì giở giọng đầy “thương tâm”:
“Ba mẹ cũng đã già, không thể chăm sóc các con cả đời. Họa Họa có Cố Tán, cũng sắp cưới rồi. Con thì chẳng chịu yêu ai, cũng không chịu đi xem mắt, nên ba mẹ sốt ruột, mới chọn cho con một mối tốt.”
Mẹ kế thì chen lời:
“Đúng vậy, người ta điều kiện rất khá, gia đình mở công ty lớn, hơn nữa còn là cấp trên của Cố Tán. Thông gia với thông gia, vui cả đôi bên!”
Hóa ra là thế!
Nào phải “tìm cho tôi một mối tốt” — mà là lấy tôi làm con cờ, dọn đường cho Đường Họa và Cố Tán.
“Đường Thi…”
Ngay khi tôi r/un r/ẩy vì tức gi/ận, Cố Tán bước đến, giọng nhẹ nhàng như an ủi:
“Anh cũng thấy chuyện này có hơi vội, nhưng tổng giám đốc Tưởng là một người rất tốt. Ở bên anh ta, em sẽ hạnh phúc. Anh đảm bảo!”
Tôi đỏ mắt, hét vào mặt anh ta:
“Cái ‘đảm bảo’ của anh thì đáng giá bao nhiêu chứ!”
Ngày xưa, anh cũng từng đảm bảo tương lai có tôi, đảm bảo sẽ không bao giờ phụ tôi.
Vậy mà cuối cùng, anh lại ngã vào vòng tay của Đường Họa.
Tôi vẫn nhớ như in: hôm ấy tôi lặn lội hàng nghìn cây số, dầm mưa đi mừng sinh nhật anh, kết quả lại bắt gặp anh và em gái mình quấn lấy nhau trên giường!
“Bữa tiệc này, ba mẹ bỏ ra bao nhiêu tiền, chị đừng không biết điều!”
Đường Họa lao lên quát.
Tôi bật cười, tiến thẳng đến bàn tiệc gần nhất, gi/ật mạnh — mâm thức ăn đổ ào xuống đất.
Tiếng vỡ loảng xoảng, mùi rư/ợu thức ăn tanh nồng khắp phòng.
Trong ánh mắt sững sờ của tất cả, tôi mở tung cửa bao, đứng giữa hành lang đông người, cất cao giọng:
“Cái gọi là ‘lễ đính hôn’ hôm nay, bản thân tôi hoàn toàn không hề biết! Chính ba và dì tôi, vì muốn nịnh bợ tương lai con rể, đã lấy tôi ra làm con cờ, b/án tôi cho cấp trên của hắn!”
Mẹ kế biến sắc, thét lên:
“Con đi/ên rồi à!”
Tôi nói tiếp, giọng càng vang dội:
“À, còn nữa. ‘Con rể vàng ngọc’ của họ, từng là bạn trai tôi. Khi tôi đưa anh ta về ra mắt, lại cùng em gái tôi lén lút trèo lên giường!”
Cả phòng náo lo/ạn, họ hàng xì xào, người ngoài hành lang thì giơ điện thoại quay clip tới tấp.
Ba và dì tôi tức đến mặt mũi tím tái.
Đường Họa và Cố Tán thì đỏ bừng tai mặt, cúi gằm xuống như muốn chui vào đất.
Mẹ con nhà kia cũng nổi gi/ận, bỏ đi trước khi buông lại một câu chua chát:
“Nhà các người gh/ê g/ớm thật, chúng tôi trèo không nổi!”
Bữa tiệc đính hôn, thế là bị tôi phá tan nát.
“Đồ mất dạy!”
Ba vớ ngay chiếc bình hoa men lam nặng trịch, ném về phía tôi.
Có người ngăn lại, bình chỉ đ/ập xuống ghế, vỡ thành từng mảnh.
“Con tiện nhân!”
Dì đi/ên tiết, xông đến túm tóc tôi, cả phòng rối lo/ạn. Tôi cố giằng lại, cào cấu khiến bà ta thét lên thảm thiết.
Đường Họa hốt hoảng bảo vệ mẹ, vớ ngay chiếc ghế giơ lên định nện xuống người tôi.
Tôi hoảng hốt nhắm mắt, nhưng cơn đ/au không ập đến.
Thay vào đó, vang lên một giọng nam trầm lạnh lẽo:
“Cô muốn ch*t sao?”
Tôi gi/ật mình mở mắt — thì thấy Phó Tấn Đường!
Anh đang nắm ch/ặt tay Đường Họa, ánh mắt tối sầm, đầy sát khí.
Anh hất cô ta ra, kéo tôi dậy.
Ngay lập tức, bảo vệ ập vào, kh/ống ch/ế cả đám hỗn lo/ạn.
Tôi còn chưa kịp định thần:
“Anh… sao anh lại ở đây?”
Anh đáp gọn:
“Khách sạn này là của nhà họ Phó. Hôm nay tôi đến thị sát.”
Trùng hợp… đến mức khó tin!
Anh nghiêng đầu, dặn nhân viên:
“Thống kê toàn bộ thiệt hại.”
Con số báo lên cũng không nhỏ.
Đặc biệt, cái bình hoa ba tôi đ/ập vỡ — lại là đồ cổ, giá hơn ba triệu!
Mẹ kế ch*t lặng:
“Một cái bình rá/ch mà giá thế á? Các người l/ừa đ/ảo! Đồ quý vậy mà bày giữa bao, ai tin!”
Quản lý khách sạn điềm đạm:
“Thưa bà, chiếc bình đó chính là chồng bà yêu cầu bày ra. Trước đó chúng tôi đã báo rõ giá trị, và ông ấy có ký giấy cam kết — làm hỏng thì bồi thường.”
Bản cam kết được đưa ra, ba tôi lập tức cứng họng, ngồi sụp xuống.
Chắc chắn ông ta vì sĩ diện mà thuê về, rồi nóng gi/ận quên cả giá trị của nó.
Dì thì lăn lộn ăn vạ, đổ hết tội lên đầu tôi.
Ba lại chỉ tay:
“Con gái tôi làm ở tập đoàn Phó, tiền bồi thường cứ trừ thẳng vào lương nó!”
Mặt tôi nóng ran, x/ấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Phó Tấn Đường… lớn lên trong một gia đình tao nhã, giàu sang, chắc hẳn đây là lần đầu chứng kiến cảnh hạ tiện thế này.
Rõ ràng tôi không có lỗi, nhưng vẫn thấy tự ti và chua chát.
“Thì ra, các vị là người nhà của Đường Thi.”
Anh khẽ cong môi, cười lạnh:
“Tôi còn tưởng, các người là kẻ th/ù của cô ấy.”
Dứt lời, anh lại phong độ đến nực cười, còn đỡ ba và dì tôi đứng dậy.
Tôi bối rối khó hiểu.
Anh quay sang nhìn tôi, khóe môi vẫn giữ ý cười:
“Bởi vì… nếu là người nhà của Đường Thi, thì không cần bồi thường nữa.”
Ba tôi lập tức sáng bừng mặt.
Dì ghẻ thì đa nghi, lập tức dò hỏi:
“Tại sao chỉ vì là người nhà con bé, mà không cần đền tiền?”
“Cưng à.”
Phó Tấn Đường đặt chân lên tấm bảng “tiệc đính hôn”, đôi mắt sâu hun hút, vừa như cười vừa như trêu chọc nhìn tôi:
“Em chưa nói cho họ biết sao? Tôi là chồng em.”
Bình luận
Bình luận Facebook