Vì Phùng Nam Nam và Lâm Chính Minh quấy nhiễu, nên những người khác cũng không nịn được nữa.
Vốn dĩ đây là ngọn núi tĩnh mịch, nhưng bỗng chốc lại trở nên ầm ạp.
Có người muốn bỏ đi, có người thì kéo lại khuyên ngăn.
Có người không chịu nổi ch/ửi bới om sòm, còn có người buồn tủi rơi nước mắt.
Trong lúc mọi chuyện ồn ào rối bời, Tồng Phi Phi bỗng nhiên lại cười khanh khách.
“Ái chà, cháu trai, cháu quay lại rồi hả?”
Trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, gương mặt Hàn Thiệu trắng bệch như giấy trắng.
Môi anh ta run lên bần bật một hồi, mãi sau mới thều thào hỏi.
“Chẳng, chẳng phải tôi vẫn luôn đi xuống cơ mà?”
“Sao, sao bây giờ lại quay lại đây?”
Phùng Nam Nam nổi gi/ận thật rồi.
Cô ta đẩy Lâm Chính Minh ra, rồi phồng mặt tía tai sổ một tràng về phía Hàn Thiệu.
“Được lắm, lũ nhà giàu các người đang coi chúng tôi là đồ ng/u phải không?”
“Diễn cứ như thật ấy ha, đây không phải chương trình hẹn hò nữa, có khi là chương trình đùa á/c ý nhỉ?”
“Các người thích quay chương trình này thì cứ việc quay, tôi không hơi đâu mà đội nắng đội mưa chơi đùa cùng các người đâu!”
Sắc mặt Hàn Thiệu càng phức tạp hơn.
Anh ta há hốc miệng, định giải thích mình không diễn kịch, nhưng chính bản thân anh ta cũng thấy vô cùng hoang đường.
Sự mất niềm tin của Phùng Nam Nam với anh ta, cũng giống như việc trước kia anh ta không tin chúng tôi.
Viên đạn b/ắn ra từ một tiếng trước, bây giờ lại đang b/ắn trúng ấn đường của bản thân.
Phùng Nam Nam hất tay Lâm Chính Minh ra, sau đó gạt đi lớp nước mưa trên mặt, rồi đi xuống dưới với gương mặt u ám.
Nửa tiếng sau, khung cảnh quen thuộc lại diễn ra một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm phong phú như vậy trên mặt một người.
Sửng sốt, hoang mang, lúng túng, sợ hãi, bực bội…
Mặc dù tính tình Phùng Nam Nam khó ở, nhưng tính cách cô ta lại cực kỳ thẳng thắn sảng khoái.
Trong số các khách mời nữ, cô ta là người được yêu quý nhất.
Thấy cô ta quay lại, những người khác đồng loại vây quanh, sôi nổi thể hiện sự quan tâm.
“Quay lại là đúng rồi, một cô gái như cô đi xuống núi một mình không an toàn chút nào.”
“Đúng vậy, nghỉ ngơi tại chỗ thì cứ nghỉ ngơi đi, dù sao phía trước cũng đang mưa.”
Bên cạnh những lời an ủi động viên của mọi người, sắc mặt Phùng Nam Nam dần chuyển từ trắng sang đỏ.
Cô ta mím môi giậm chân, rồi lớn tiếng gào lên như tiếng đổ vỡ.
“Không phải tôi quay lại đâu!”
“Tôi cũng giống như Hàn Thiệu vậy, rõ ràng đi về phía chân núi, nhưng cứ đi hoài đi mãi, rồi cuối cùng lại nhìn thấy mọi người!”
“Nơi này thật sự quá q/uỷ quái! Chúng ta không có cách nào ra khỏi nó!”
Mọi người đều hết sức bàng hoàng,
Trong lúc bọn họ đang biểu diễn trò tức gi/ận bỏ đi, tôi và Kiều Mặc Vũ cũng chẳng rảnh rỗi.
Kiều Mặc Vũ vào rừng thám thính tình hình, còn tôi thì lật một lượt những hòn đ/á ven đường lên.
Trong lúc tìm ki/ếm, tôi thật sự đã tìm thấy một số thứ.
Kiều Mặc Vũ nhìn đống đồ vật dưới đất, cô ngạc nhiên tròn xoe mắt.
“Á đù! Trận Ngũ Độc Già Nhãn*!”
*Ngũ Độc Già Nhãn: dùng năm loại đ/ộc để che mắt con người.
Thấy Kiều Mặc Vũ hét lên thất thanh, các khách mời nữ khác cũng lại gần vây quanh.
Trước mặt tôi được bày một đống x/á/c khô của các loài động vật.
Nào cóc, nào rết, bọ cạp, rắn đ/ộc, còn có cả tắc kè.
“Ọe!”
Mặt các khách mời nữ đều tái mét, Phùng Nam Nam thì không chịu nổi ôm miệng nôn khan.
Kiều Mặc Vũ ngồi xổm xuống đất, cô cầm con cóc lên mũi ngửi.
“Quả nhiên có mùi chu sa.”
Bình luận
Bình luận Facebook