11.

Những con zombie khác sợ hơi thở của tôi trên người Tần Bắc Vực, nhưng zombie Trần cũng từng dính tí m/áu của tôi thì không sợ.

Lúc tôi đi qua, vừa vặn nghe được một tiếng “roẹt”, zombie Trần đã cắn rơi một miếng thịt trên người Tần Bắc Vực.

Khi chuẩn bị cắn miếng thứ hai, Tần Bắc Vực duỗi tay ngăn ông ấy lại.

Thể lực của zombie Trần – tinh thần sáng láng và Tần Bắc Vực – vết thương chồng chất ngang nhau, hai người giằng co.

Tôi nhìn một màn giằng co này, trong lúc nhất thời lại không biết nên giúp ai?

Giúp giáo sư Trần! Nhưng Tần Bắc Vực còn chưa nói cho tôi biết cách giải như thế nào.

Giúp Tần Bắc Vực! Nhưng nếu tôi ch/ém thầy của anh ấy, phỏng chừng Tần Bắc Vực sẽ h/ận ch*t tôi.

Cân nhắc lợi và hại, tôi quyết định khoanh tay đứng nhìn.

Hai người giằng co đến khi sức cùng lực kiệt, Tần Bắc Vực dùng băng trùy, tiêu diệt zombie Trần.

Giỏi lắm!

"Không ngờ anh trăm cay ngàn đắng đi tìm thầy của mình, chỉ là để n/ổ tung đầu của ông ấy?”

Tôi vừa dứt lời, Tần Bắc Vực đang thở thoi thóp lập tức trừng mắt nhìn về phía tôi.

Tơ m/áu trong mắt anh ấy trải rộng, vô cùng thống khổ.

“Khụ khụ…” Tôi sờ sờ cái mũi: “Này, thực ra ông ấy đã biến thành zombie, không có linh trí, anh cũng không cần áy náy.”

Ở mạt thế, tình cảm là thứ vô dụng nhất.

Sống sót mới là chân lý.

12.

Rõ ràng là đang an ủi Tần Bắc Vực, nhưng nghe tôi nói xong, sắc mặt của anh ấy còn khó coi hơn.

Đơn giản, tôi im lặng.

Trên người lại thêm vết thương mới làm cho Tần Bắc Vực tê liệt ngồi xuống đất, anh ấy lấy ra một bó lớn tinh hạch trong túi, nhét hết vào trong miệng.

Muốn chữa lành vết thương bằng cách này.

Dị năng giả khác với người bình thường.

Dị năng giả đã kích phát dị năng, dù bị zombie cào cho bị thương, cũng sẽ không biến thành zombie.

Nhưng Tần Bắc Vực lúc này, ngoại trừ một khuôn mặt không bị thương ra, những nơi khác m/áu thịt mơ hồ, cho dù không thể biến thành zombie, nhưng nếu không có th/uốc trị liệu, cũng không chống đỡ nổi.

Về phần hành động nuốt tinh hạch của anh ấy…

Thứ nhất là tạp chất bên trong tinh hạch còn chưa được loại trừ, thứ hai là nuốt các tinh hạch khác thuộc tính vào cùng một lúc, năng lượng sẽ rất lớn, nhưng nguy cơ xung đột thuộc tính dẫn đến tổn thương còn cao hơn nữa.

Chậc chậc chậc…

Có cảm giác Tần Bắc Vực này đã bước một nửa người vào qu/an t/ài rồi.

Thấy sắc mặt Tần Bắc Vực càng ngày càng tái nhợt, có dấu hiệu ch*t bất cứ lúc nào, tôi vội vàng đi lên trước, lấy quyển bách khoa toàn thư môn toán ra.

“Dù sao thì anh cũng phải ch*t, trước khi ch*t hãy làm chuyện tốt đi, nói cho tôi nghe xem câu này phải giải như thế nào?”

Tần Bắc Vực nhắm ch/ặt hai mắt, khó khăn mở miệng: "Tôi sẽ không ch*t!"

Nghe tự tin thật.

Nhưng một giây sau, anh ấy lại đi/ên cuồ/ng hộc m/áu.

Cũng may tôi kịp thời lui về phía sau, nên trên người mới không nhiễm m/áu của anh ấy.

Hết lần này đến lần khác từ chối giải đề cho tôi, kiên nhẫn của tôi đã hao hết.

Tôi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tần Bắc Vực, lạnh lùng mở miệng: "Nếu anh không giải đề cho tôi, tôi sẽ móc sạch đống tinh hạch anh vừa mới nuốt ra, để anh ch*t quách không thể nghi ngờ!"

Tần Bắc Vực vẫn bình tĩnh tự nhiên, "Câu đó, ngoài tôi ra, không ai có thể giải được!”

Còn muốn tiếp tục dùng đề toán để bắt chẹt tôi đây mà!

Ha hả!

“Thế vừa hay, sau khi anh ch*t, dù rằng tôi giải không ra, người khác cũng giải không ra.” Nói dứt câu, tôi búng tay một cái.

Nghe tiếng, đám zombie lắc lư đi về phía Tần Bắc Vực.

Lúc này Tần Bắc Vực mới mở mắt, nhìn đàn zombie rậm rạp như kiến vọt tới, trên khuôn mặt trấn định của anh ấy hơi toát ra vẻ sợ hãi.

Ngay lúc một con zombie vươn tay sắp xuyên thủng ng/ực của anh ấy, anh ấy mở miệng: “Tôi giải!”

13.

Tôi kịp thời gạt cánh tay của con zombie kia ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Bắc Vực, nở nụ cười rất thân thiện: “Ây dà, nếu anh biết thức thời từ sớm, anh đã không phải chịu nỗi khổ này.”

Khóe môi Tần Bắc Vực gi/ật giật: "Ai biết sau khi giải đề cho cô xong, cô có trở mặt vô tình, trực tiếp gi*t tôi hay không.”

“Cái này đúng thật là khó nói." Tôi buông tay, “Dù sao bây giờ anh cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Không cam lòng nghiến ch/ặt răng, Tần Bắc Vực cầm lấy bút và giấy trong tay tôi, bắt đầu tính toán.

Vết thương trên người anh ấy và tinh hạch trong cơ thể còn đang xung đột với nhau.

Mỗi khi viết xong một dòng, đều nhịn không được phun ra một ngụm m/áu.

Ngũ quan vốn kiên nghị, kết hợp với vẻ mặt không buông tha không chịu thua của anh ấy.

Cả người càng có vẻ mị lực hơn mười phần.

Nhìn Tần Bắc Vực như vậy, tôi liếm liếm môi, mở miệng: "Anh có thể phun m/áu của mình ra xa một chút được không, nhỡ làm bẩn quyển toán của tôi thì làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, bàn tay viết chữ của Tần Bắc Vực hơi khựng lại.

Một giây sau, anh ấy còn phun ra m/áu nhiều hơn cả lúc trước.

Cuối cùng, một nét bút cuối được viết xong.

Tôi nhìn các bước giải, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“Cảm ơn anh, người anh em.”

Tôi vỗ vỗ vai Tần Bắc Vực.

Ai ngờ, tay còn chưa kịp rút lại, Tần Bắc Vực đã nhắm mắt lại, ngã xuống đất.

Tôi: “…”

Nếu không phải Tần Bắc Vực bị trọng thương, tôi sẽ hoài nghi anh ấy ăn vạ.

Cầm quyển bách khoa toàn thư môn toán đứng lên, chuẩn bị rời đi, đến cùng, trong lòng tôi vẫn có một chút không đành lòng, tôi móc ra một viên tinh hạch trong suốt, nhét vào trong miệng Tần Bắc Vực: "Cái này coi như là th/ù lao anh đã giải đề giúp tôi."

Danh sách chương

5 chương
30/08/2024 20:39
0
30/08/2024 20:38
0
30/08/2024 20:37
0
30/08/2024 20:37
0
30/08/2024 20:36
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận