6
Tôi đối với Trần Thời Ôn nhất kiến chung tình.
Đại khái là bởi vì anh là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi đến Chu gia.
Ngày đó mẹ tôi trùng hợp mang theo Chu Tâm ra nước ngoài thi đấu.
Hoặc có lẽ cũng không phải trùng hợp.
Sau khi cha mẹ ly hôn, tôi bị tùy ý vứt bỏ ở nhà bà ngoại ở nông thôn.
Cho đến khi thi đậu trung học, bà ngoại buộc mẹ tôi đón tôi về trường.
Tôi vốn dĩ rất chờ mong.
Bởi vì mẹ tôi nói chờ bà thu xếp ổn thỏa sẽ đón tôi đi.
Nhưng tất cả chờ mong của tôi đều bị ch/ôn vùi trong một câu cực kỳ lạnh lùng trong điện thoại: "Chu gia không phải nhà con, đừng gây họa cho tôi. Còn nữa, không được chọc Tâm Tâm mất hứng".
Mẹ tôi đã sớm có những đứa con khác.
Nếu như bà ngoại không ép buộc bà, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đón tôi trở về.
Tôi im lặng nhìn cánh cửa đóng ch/ặt, cả người ướt đẫm.
Bọn họ không có ở đây.
Chính là lúc này, Trần Thời Ôn lại xuất hiện.
Anh bước ra đưa cho tôi một cái ô, cau mày nhìn tôi: "Em có thể gọi điện thoại cho bọn họ.”
Thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản nhất, dáng người cao ngất, anh là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng tôi không nhận lấy dù, cũng không có điện thoại di động.
Bà ngoại lớn tuổi, cho nên tôi chỉ có thể dựa theo địa chỉ mẹ tôi để lại, một đường xe buýt một đường đi bộ tìm được nơi này.
Sau đó bị từ chối.
Chống đỡ đi.
Đại khái là nhìn ra sự quẫn bách của tôi, Trần Thời Ôn thay tôi che dù, lại ở trước mặt tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi.
Mẹ tôi qua điện thoại tỏ vẻ xin lỗi qua loa với tôi, lại cười nói với Trần Thời Ôn:
“Thời Ôn, phiền con giúp Hạ Vãn mở cửa một chút.”
Cửa chính nhà họ Chu là khóa mật mã.
Và mẹ tôi, bà ấy không vui khi cho tôi biết mật khẩu mở cửa.
Trần Thời Ôn sửng sốt.
Anh vô thức nhìn tôi một cái, vừa định mở miệng.
Một trận huyên náo.
Sau đó người bên kia vội vàng nói một câu "Tâm Tâm sắp thi đấu" xong liền cúp điện thoại.
Tôi cúi đầu nhìn mũi chân, trầm mặc không nói.
Trần Thời Ôn cũng không nói thêm gì.
Thay vì giúp tôi mở cửa, anh cho tôi biết mật khẩu.
Thậm chí khi tôi bởi vì lần đầu tiên tiếp xúc với loại khóa cửa này mà chân tay luống cuống, Trần Thời Ôn kiên nhẫn chỉ dẫn tôi nên ấn ở đâu.
Từ đầu đến cuối, anh đều không có nhúng tay đụng vào cái cửa này.
Mà toàn bộ quá trình là do tôi chỉ im lặng nhập mật mã, mở cửa đi vào.
Cuối cùng sau khi Trần Thời Ôn mở miệng hỏi một câu "Em là Hạ Vãn" thì tôi khẽ ừ một tiếng.
Bà ngoại nói, chuyện khác tôi đều có thể không để ý tới, nhưng tên, tôi nhất định phải giữ lại.
Bởi vì đó là thứ duy nhất thuộc về Hạ Vãn.
Nhưng sau đó ngay cả tên tôi cũng bị mẹ tôi cưỡng ép đổi thành Chu Vãn.
Để làm hài lòng chồng.
Nhưng Trần Thời Ôn thì khác.
Anh sẽ nhớ tên tôi là Hạ Vãn.
Cũng sẽ ở thời điểm tôi bị lãng quên, lấy ra quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị, nghiêm trang nói:
“Chúc mừng em trưởng thành.”
Bất quá phần lớn thời gian, Trần Thời Ôn cùng tôi cũng không có quá nhiều tương tác với nhau.
Có lẽ là bởi vì bình thường gặp phải lời nói á/c ý quá nhiều.
Vì vậy, dưới sự hỗ trợ này, anh trở thành là ánh sáng duy nhất tôi có thể nhìn thấy từ trong bóng tối đó.
Tôi đã cố gắng trở thành người theo đuổi ánh sáng và luôn cố gắng vì điều đó.
Cho dù mãi đến sau này tôi mới biết, Trần Thời Ôn làm những việc này chẳng qua là xuất phát từ lễ phép đối với bạn bè bình thường.
Anh từ trước đến nay đều là một người rất khéo léo.
Bình luận
Bình luận Facebook