Sau khi phát xong đoạn video kia, Lục Trạch nhanh tay cất chiếc USB trở về bên trong ngọc bội của anh ta, sau đó khóa ch/ặt ngọc bội vào két sắt.
Tôi lười biếng cười: "Sao thế? Sợ tôi xem lại lần nữa à?"
Anh ta cũng cười, nhìn vào mắt tôi: "Cô muốn xem bao nhiêu lần cũng được. Tôi chỉ sợ cô muốn mang nộp cho cảnh sát."
Nụ cười trên môi tôi tắt lịm.
Đứng dậy, tôi nhìn thẳng vào Lục Trạch:
"Nếu đã không tin tôi, sao còn mang bí mật của anh ra chia sẻ?" Giọng tôi chùng xuống: "Tôi chẳng hề hứng thú gì."
Xoay người bước khỏi phòng bệ/nh, tôi ngoái đầu lại nhìn anh ta:
"Dù anh có tin hay không, tôi sẽ không bao giờ b/án đứng anh cho cảnh sát."
Trong ánh mắt ngập tràn hối h/ận đột ngột của Lục Trạch, tôi quay lưng bỏ đi.
Tôi không hề nói dối anh ta.
Tôi sẽ không bao giờ giao nộp anh ta cho cảnh sát.
Thu thập chứng cứ, định tội theo luật pháp, cân nhắc hình ph/ạt, đó là việc của những người bình thường như Giang Yến.
Còn kẻ đi/ên như tôi sao có thể ban cho Lục Trạch ân huệ ngọt ngào như thế?
Bình luận
Bình luận Facebook