Tìm kiếm gần đây
3.
Đường Tinh Hợp không x/á/c định được Cổ Viên có thích mình hay không nhưng cô lại luôn muốn lừa dối chính mình.
Khi đối mặt với cậu ấy thì cô hơi tỏ ra có thái độ đặc biệt nhưng rồi lại nhanh chóng suy nghĩ xem liệu mình có đi quá xa hay không.
Đường Tinh Hợp muốn biết liệu ngoài sứ mệnh làm một người anh trai ra thì cậu ấy có bao dung để thích một người hay không?
Những năm cô mười lăm mười sáu tuổi thì cô rất nổi lo/ạn, Cổ Viên luôn đứng ra nhận lỗi thay cho cô, trước mặt người khác thì âm thầm m/ắng cô nhưng mỗi khi Đường Tinh Hợp đ/á/nh nhau thì cậu ấy còn đứng ra túm cổ áo người đ/á/nh cô, mặc dù sau đó cậu ấy lại đ/á/nh thua.
Cậu ấy sẽ tức gi/ận m/ắng cô: “Đường Tinh Hợp, làm gì có người con trai nào dám thích em chứ?”
Đường Tinh Hợp lựa chọn không hề suy nghĩ mà nói: “Nếu thật sự không có lựa chọn nào khác thì em chọn anh thôi.”
Cổ Viên nghẹn họng không nói nên lời, một hồi lâu sau thì cười lạnh: “Được rồi, đi ngủ đi rồi nằm mơ nhé.”
Câu nói này là một đò/n đả kích đ/á/nh mạnh vào trái tim của Đường Tinh Hợp, thành thật mà nói thì cô cảm thấy hơi đ/au lòng.
Câu này giống như đang nói “Tôi yêu em đủ rồi” vậy.
Ngược lại thì khoảng thời gian rất lâu trước đây, lúc hai người họ còn là trẻ con, mỗi ngày Cổ Viên đều nói với cô: “Anh rất thích em gái, em gái rất đáng yêu.”
Tại sao khi lớn lên rồi, chỉ mới chớp mắt mà cậu ấy đã thay đổi rồi?
Chính vì câu nói đó của cậu ấy mà sau khi vào đại học, Đường Tinh Hợp bắt đầu lao đầu vào yêu đi/ên cuồ/ng, đồng thời cô cũng muốn chứng minh cho cậu ấy biết ngoài cậu ấy ra thì vẫn còn những người khác thích cô, nhưng Cổ Viên luôn xuất hiện đúng lúc và gọn gàng c/ắt đ/ứt mối tình của cô, chuyện này khiến tất cả mọi người rất kinh ngac, ai cũng nghĩ rằng Cổ Viên thích cô.
Đường Tinh Hợp ngửa mặt lên trời rồi hét lên một tiếng mỉa mai.
Cậu ấy không thể nào thích mình được.
Đường Tinh Hợp mười tám tuổi đã nghĩ như vậy.
Sau này cô ở đâu thì Cổ Viên ở đó nên mọi người đều hỏi cô rốt cuộc hai người có qu/an h/ệ gì.
Đường Tinh Hợp nói: “Hàng xóm láng giềng.”
Cổ Viên nói: “Thanh mai trúc mã.”
Ở bên ngoại, cậu ấy chưa bao giờ nói họ là anh em, Đường Tinh Hợp cũng không muốn gọi cậu ấy là anh trai, nhưng khi nghe cậu ấy trả lời như vậy thì Đường Tinh Hợp đã vui vẻ rất lâu.
Thanh mai trúc mã, nếu phân tích cẩn thận bốn chữ này thì luôn có cảm giác mơ hồ.
Cho nên khi mỗi lần cô nhìn thấy Cổ Viên thì luôn cảm thấy rung động rất khó tả, nhưng cậu ấy lại giống hệt khúc gỗ, cách cậu ấy nhìn cô quá phóng khoáng giống như có rất nhiều tình cảm.
Sau này có người đến tỏ tình với Cổ Viên nhưng bị Đường Tinh Hợp bắt gặp, vốn dĩ cô muốn ăn miếng trả miếng nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Cổ Viên đã xua tay lạnh nhạt nói với cô gái đó: “Xin lỗi, mình có người mình thích rồi.”
Đột nhiên Đường Tinh Hợp gi/ật mình, tim đ/ập lỡ một nhịp.
Cô gái đó chỉ vào Đường Tinh Hợp hỏi: “Vậy cậu thích cậu ấy thật à?”
Cổ Viên không trả lời mà chỉ hỏi: “Không phải chuyện của cậu.” Sau đó cậu ấy đi về phía Đường Tinh Hợp rồi ngượng ngùng cười hỏi cô tối nay có muốn đi chạy bộ không.
Thật sự cô nghĩ rằng Cổ Viên thích cô, nhưng tạm thời khó mà giải thích được nên buộc lòng cô phải tránh nói đến chuyện này.
Đường Tinh Hợp cảm thấy mình đang bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng khi nghĩ đến người có lỗi là mình thì cô bắt đầu suy nghĩ xem liệu mình có nên đối xử tử tế với cậu ấy hơn không.
Nhưng thật sự cô không phải người có thể giữ nổi bình tĩnh nên cô đã hỏi thẳng: “Cổ Viên, có phải là anh thích em không?”
Lúc đó ánh mắt của Cổ Viên ngơ ngác giống như mất trí, nhưng miệng lưỡi vẫn rất đ/ộc địa: “Em nghĩ là em hài hước lắm à?”
Được rồi, chỉ một câu nói này đã khiến thần trí hỗn lo/ạn của Đường Tinh Hợp tỉnh táo lại.
Ngay lập tức cô làm ầm ĩ đầy vô lý: “Cái gì hả? Em không xinh đẹp sao? Em không thông minh sao? Em không đủ tư cách đứng bên cạnh anh à? Vậy mười tám năm qua là cái gì? Anh có lương tâm không hả?”
Cô giả vờ bi thương mà đùa giỡn với cậu ấy như lúc trước, Cổ Viên bất đắc dĩ mỉm cười rồi giơ tay lên cốc đầu cô, sau đó ôm cô vào lòng muốn bóp ch*t cô: “Đi thôi, để anh đây đi m/ua kẹo cho em nhé.”
Trong lúc Đường Tinh Hợp ăn đồ ăn vặt mà cậu ấy m/ua thì cậu ấy cũng không quên nói rằng cậu ấy đã có người mình thích rồi.
Cô tìm mọi cách để moi tin nhưng thật sự Cổ Viên rất kín miệng, thứ sáu hàng tuần hai người sẽ cùng nhau về nhà, cô x/ấu tính chỉ thích nắm tay Cổ Viên ở nơi công cộng: “Anh, sau này người mà anh thích có gh/en khi thấy chúng ta thế này không?”
Cô thường xuyên làm như thế nên Cổ Viên cũng quen rồi, cậu ấy mỉm cười siết ch/ặt tay cô rồi nói: “Em muốn làm gì thì làm, anh phục em rồi.”
Đường Tinh Hợp bị đ/au nên trở tay đ/á/nh cậu ấy: “Tra nam.”
Hàng xóm nói mối qu/an h/ệ của hai người họ thật tốt thì Đường Tinh Hợp vui vẻ đáp lại: “Vâng ạ, chồng nuôi từ bé của cháu đấy ạ.”
Cổ Viên trợn mắt rồi kính cẩn chào người mới hỏi: “Em ấy đi/ên rồi, đừng để ý đến em ấy ạ.”
Sau đó cậu ấy bịt miệng cô lại rồi kéo cô về nhà.
Thành thật mà nói thì Đường Tinh Hợp rộng lượng chứ không phải cô không có lương tâm. Sau khi cô thử mấy lần mà cậu ấy cũng không chịu thừa nhận hay phủ nhận thì cuối cùng cô đưa ra một quyết định khó khăn.
Khi nghĩ đến chuyện này Đường Tinh Hợp nhịn không được mà bật cười, cô cảm thấy có một cảm giác ưu việt rất khó tả.
Cô cảm thấy mình đã nhìn thấu Cổ Viên, trong lúc cô trêu chọc cậu ấy mà cô không nhận ra rằng bản thân mình đã bị cuốn vào trò chơi ái tình này.
Cô từ người chơi chuyển thành nhân vật trong trò chơi, bây giờ đã bị Cổ Viên dẫn dắt.
Cô ngơ ngác hỏi: “Thất sự người anh ấy thích không phải mình sao?”
Ai dám nói chuyện này chứ?
Thẩm Thanh gan dạ nói: “Chỉ có người trong cuộc mới có thể cho cậu câu trả lời.”
Đường Tinh Hợp không nói tiếng nào mà đi ra ngoài, cô chờ Cổ Viên dưới ký túc xá của cậu ấy hơn ba tiếng đồng hồ, đến tận khi màn đêm buông xuống thì cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói của Cổ Viên.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có mấy người đang cười đùa đi đến, Đường Tinh Hợp siết ch/ặt nắm tay.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, nụ cười trên mặt Cổ Viên dần cứng đờ, sau đó cậu ấy lại bỏ chạy. Ngay lập tức Đường Tinh Hợp đuổi theo cậu ấy: “Cổ Viên, anh ch*t chắc, thật sự anh ch*t chắc rồi.”
Nhưng hôm đó Đường Tinh Hợp vẫn không đuổi kịp Cổ Viên, trái cây mà cô mang đến cũng đã dập nát, cô đứng dưới lầu ký túc xá hung hăng nói: “Em nói cho anh biết này Cổ Viên, ngày mai sẽ có trận quyết chiến trên sân thượng của tòa nhà Lập Tâm, nếu anh còn không đến thì em sẽ nhảy lầu.”
Tay của Tư Du run lên.
Chương 43
Chương 19.2
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook