Lòng dạ tôi vô cùng buồn bực. Còn chưa ki/ếm được đồng lãi nào trong ngày mà.
Có lẽ vẻ mặt rầu rĩ thật khó coi, nên Cận Khoát dịu giọng xuống, lần đầu tiên an ủi tôi: "Bác sĩ tại gia, sẽ không nhiều chuyện đâu, yên tâm đi."
Vị bác sĩ tại gia mà anh nhắc đến nhanh chóng gõ cửa phòng. Là anh trai anh.
Tôi nắm ch/ặt dây lưng quần không chịu buông, "Thôi thôi chồng, không có gì đâu, để anh trai anh về đi."
Anh trai anh cũng rất bướng, "Không được, trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi. Nói xem bị thương thế nào, tôi lấy th/uốc đúng bệ/nh."
Nhất định phải làm khó dễ ở đây à!
Tôi hít một hơi thật sâu. Má nóng bừng, giọng nhỏ như muỗi: "M/a sát... quá mạnh..."
Căn phòng im phăng phắc.
Anh trai anh khẽ ho, "Biết rồi. Thiếu gia, cậu ra ngoài với tôi một chút."
Thiếu gia? Cách xưng hô gì lộn xộn thế?
Tôi nhịn từng cơn rát bỏng giữa đùi, nín thở theo ra cửa, nghe anh trai anh giáo huấn Cận Khoát: "Cơ thể Beta và Omega cấu tạo khác nhau, không thể nóng vội thế, cần rất nhiều thời gian dạo đầu, hiểu không?"
Cận Khoát trả lời cứng nhắc: "Tôi đương nhiên biết."
"Biết mà còn gây ra thế này? Có cần lấy thêm gel bôi trơn không..."
"Không cần! Tôi... không ngủ với em ấy."
"Cũng phải, tối nay nên nhẹ nhàng thôi. Vậy tôi lấy cho cậu hộp th/uốc ức chế đi, không thì cậu khổ sở lắm."
"Cũng không cần. Chưa đến mức."
"Chưa đến mức?" Anh trai anh cười, "Được rồi, tôi lấy th/uốc cho cậu ấy xong sẽ ngủ, lúc đó đừng tìm tôi, mẹ cậu ngủ rất thính."
Linh cảm cuộc nói chuyện kết thúc, tôi nhăn nhó rút lui, giờ không chỉ chỗ đó rát bừng mà toàn thân đều nóng bỏng. Như bị t/át mười mấy cái, vừa x/ấu hổ vừa hối h/ận. Sao lúc tắm mình lại hào hứng thế nhỉ?
Giờ thì tốt rồi, tối nay không làm được, thật sự phải hoàn tiền mất.
Bình luận
Bình luận Facebook