Trốn tránh cả tuần trời, cuối cùng tôi vẫn cúi đầu đến cuộc hẹn với Giang Thời Lâm.
Chẳng phải vì cao thượng gì, đơn giản tôi chỉ là vai phụ bẩn thỉu trong cuốn tiểu thuyết ngọt ngào này. Kẻ luôn thèm khát nữ chính bằng những th/ủ đo/ạn hèn hạ.
Nói cho hay thì là công tử ăn không ngồi rồi, thực chất chỉ là tên đầu gấu chính hiệu.
Sứ mệnh duy nhất của tôi là bỏ th/uốc vào đồ uống của nữ chính, tạo cơ hội cho nam chính ra tay anh hùng c/ứu mỹ nhân.
Mà Giang Thời Lâm - chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Giang thị, nếu thực sự muốn trừng ph/ạt kẻ dám tính toán hắn, tôi ch*t không kịp ngáp.
Nghĩ đến đây, toàn thân tôi bỗng dựng đứng da gà.
Một mùi chanh tươi mát phảng phất khi chiếc áo khoác đột ngột chùm lên người tôi.
Chưa kịp định thần, dải cà vạt đã vòng qua mắt tôi.
"Ngoan nào, đi theo anh."
Trong bóng tối, bàn tay hắn đặt nhẹ lên vai, dẫn tôi lên tầng.
Khi ánh sáng ùa về, tôi nheo mắt nhìn lên, sắc mặt lập tức biến thành tro tàn.
"Sao không vào?"
Giang Thời Lâm khẽ hỏi bằng giọng mật ngọt, tay từ từ trượt xuống eo, dừng ở hõm lưng ấn nhẹ một cái đầy ẩn ý.
Con số in đậm trên tấm biển phòng khiến tim tôi đóng băng: 2061.
Bình luận
Bình luận Facebook