Khi anh ta tiễn tôi về nhà, tôi lại có cảm giác hối h/ận, nhìn v/ết th/ương ở khóe miệng anh ta và bộ đồ đen, tôi do dự hỏi:
"Anh không phải là... một tên x/ã h/ội đ/en, đúng chứ?"
"Em nói đùa thôi, quên đi." Tôi né tránh, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Sao vậy?" Anh ta nhanh chóng nắm lấy cánh tay tôi, "Bạn gái anh muốn từ bỏ à?"
Cuối cùng, dưới áp lực của anh ta, tôi không thể từ chối, và đã phải cho anh số điện thoại.
Kể từ đó, gần như cách vài ngày anh ta lại nhắn tin rủ tôi đi chơi.
Có lẽ là do tâm lý n/ổi l/oạn, tôi cũng không từ chối.
Sau đó, anh ta đã thay đổi cách ăn mặc, đổi thành áo phông và quần thể thao trắng, cùng với khuôn mặt đẹp trai đầy mê hoặc đó.
Ai có thể chịu được chứ!
Dù anh ta nói chuyện không nghiêm túc, nhưng cũng chẳng làm chuyện quá đáng, nhiều lắm chỉ là ăn cơm, tặng quà, nhéo má nắm tay rồi gọi "em yêu".
Dần dần, tôi cũng bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của người bạn trai này.
Nhưng!
Không phải anh ta lại nói mình là học sinh giỏi, được mọi người ngưỡng m/ộ ở trường Nhất Trung sao, vậy sao lại h/ung d/ữ như thế?
Nghĩ đến lời nói của Lâm Hảo Hảo: "Anh ta thật sự sẽ đ/ánh người", tôi cau mày.
Nhìn lại, không phải là đ/áng s/ợ đến mức không ai dám tiếp cận sao?
Lấy lại tinh thần từ dòng hồi tưởng, tôi lẳng lặng dịch sang chỗ xa anh ta hơn.
Với ánh mắt quyết tâm, tôi chịu đựng đến cùng tiết tự học còn lại.
Ngay khi chuông reo, tôi nhanh chóng lẻn ra khỏi chỗ ngồi sau lưng anh ta, khi anh ta chưa kịp để ý.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, tôi đang suy nghĩ làm thế nào để lặng lẽ trở lại chỗ ngồi bên trong, thì bất ngờ có một lực mạnh kéo tôi vào hành lang cầu thang.
Hơi thở nhẹ nhàng phảng phất mùi bạc hà quen thuộc phả vào bên tai tôi, tôi thả lỏng người.
"Sao lại không thèm để ý tới anh?"
Anh ta nói khẽ, chạm môi vào tai tôi.
Cảm giác kì lạ đó khiến tôi rùng mình, bất giác r/un r/ẩy.
Tôi cử động cánh tay, cố gắng thoát khỏi vòng tay siết ch/ặt của anh ta, nhưng không địch nổi sức mạnh.
"Gi/ận anh à?" Anh ta buông tay, vuốt ve má tôi, "hửm?"
Tôi xoay mặt đi, nhíu mày: "Không."
"Tôi làm sao dám gi/ận đại ca của trường, có khi bị đ/á/nh cho chảy m/áu mất."
Tôi cứng rắn tránh bàn tay anh ta.
"Em yêu, anh sai rồi, anh không nên nói dối em như vậy."
Giọng anh ấy bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng quay mặt tôi lại, rồi bắt đầu hôn dọc theo tai tôi.
Tôi sững sờ, cảm thấy mặt mình nóng ran, trong thời gian quen biết này chúng tôi chưa bao giờ thân mật đến thế.
Cho đến khi có cảm giác ẩm ướt và mềm mại trên khóe môi, tôi lập tức tỉnh lại, đẩy anh ấy ra.
Anh ấy cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh những tia sáng.
Anh ấy đã... liếm tôi ư?
Tôi x/ấu hổ che mặt chạy ra ngoài, bịt tai không nghe thấy tiếng cười trêu chọc phía sau.
Trở về chỗ ngồi, tim tôi đ/ập thình thịch, sợ người khác phát hiện ra điều bất thường, tôi úp mặt lên bàn.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi cảm thấy x/ấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào, nhưng lại không hề chán gh/ét.
"Giang Ng/u, đừng khóc."
Tôi nghe thấy tiếng Lâm Hảo Hảo, cảm giác có ai đó vỗ nhẹ vào lưng mình.
"Chúng mình đều thấy cậu và Trần Dã ở trên cầu thang."
Nghe vậy, tôi liền bị sốc.
Bị phát hiện rồi sao?
Bình luận
Bình luận Facebook