Tay tôi r/un r/ẩy khi cầm chiếc nhẫn. Dưới ánh đèn huỳnh quang, nó lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, rồi bất ngờ nóng ran, như thể đang ch/áy âm ỉ. Tôi gi/ật mình làm rơi nó, và trong khoảnh khắc chạm đất, chiếc nhẫn hóa thành một lá bài – quân át bích, biểu tượng yêu thích của Lục Diễn.
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh luôn biến ra một lá bài để dỗ tôi, kèm theo nụ cười ranh mãnh: “Tịch, át bích là con bài định mệnh, giống như em đối với anh.”
Tôi từng cười, bảo rằng nếu cứ tiếp tục, át bích sẽ chỉ mang ý nghĩa “xin lỗi” thay vì định mệnh.
Tôi ngẩng lên, nhìn về phía bàn làm việc. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, cái đầu của Lục Diễn nằm đó, nụ cười đông cứng trên môi. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Phân thân m/a thuật” là một màn ảo thuật cổ điển, quá quen thuộc với khán giả. Với Lục Diễn, nó chỉ là trò trẻ con. Lẽ nào, như đội trưởng Hứa nói, anh cố tình t/ự s*t để trở thành huyền thoại? Danh tiếng quan trọng đến mức đáng đ/á/nh đổi cả mạng sống sao?
Tôi nhớ lại lần cuối chúng tôi cãi nhau, chỉ vài ngày trước khi anh biến mất. Sự nghiệp của anh gặp trắc trở, cơ hội biểu diễn tại Nhà hát Lệ Đô bị một đối thủ cư/ớp mất.
Anh chìm trong áp lực, còn tôi bận rộn với công việc, không đủ thời gian để an ủi. Trong cơn nóng gi/ận, anh hét lên: “Trang Tịch, có phải chỉ khi anh ch*t, em mới chịu nhìn anh?”
Tôi bực mình đáp lại: “Vậy thì ch*t đi! Anh là ảo thuật gia, làm được mà, đúng không?”
Lục Diễn sững sờ, ánh mắt tối lại. Anh ngồi xuống sofa, lẩm bẩm: “Được, anh sẽ cho cả thế giới thấy tài năng của mình. Em sẽ hối h/ận, Tịch.”
Giờ đây, anh thực sự đã tan biến thành từng mảnh. Và trở thành bí ẩn lớn nhất trong sự nghiệp của tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook