Sân nhà đầy lá cây và phân của những con vật không rõ tên, mái tranh của ngôi nhà ở đã sớm hư hỏng, cửa sổ cũng vỡ tan.
Tôi còn nhìn thấy những vệt màu sẫm còn lưu lại trên tường trong nhà. Sau khi Chu Lão Ngũ bị bắt, chẳng ai dọn dẹp nên bên trong vẫn nguyên hiện trường vụ án mạng.
"Đến nhà kho đi."
Tôi và Chú tư vừa định bước về phía nhà kho thì cửa chính bỗng mở ra. Trong núi chỉ có tiếng chim hót và gió thổi, âm thanh cửa cửa mở ra sau bao ngày không động đến tựa như người lâu ngày không mở miệng, khàn khàn chói tai.
Chú tư đang định thò đầu nhìn qua, tôi liền kéo tay chú lại: "Chuyện gì thế?"
Da đầu tôi tê dại, bàn chân như bị đóng đinh, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cằm tôi r/un r/ẩy, mãi sau mới thốt lên: "Đừng nhìn."
Chú tư đờ người, im bặt.
Trong tầm mắt tôi, cạnh bếp lò sâu trong nhà chính, có một người phụ nữ ngồi xổm. Cô ta bị l/ột da, thậm chí mất cả mí mắt chỉ còn tròng mắt trắng đen lồi ra. Cô ta đang nhìn chúng tôi, miệng mấp máy.
Phù!
Một cơn gió xoáy thổi qua trước mặt, cuốn theo lá khô, cành cây suýt làm mờ mắt. Khi tôi nhìn rõ lại, người phụ nữ ấy đã biến mất.
"Tiểu Thịnh, cháu thấy gì sao?"
Chú tư chọc ngón tay vào tôi vài cái mới kéo tôi tỉnh khỏi trạng thái ngây người.
Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm. Vụ Chu Lão Ngũ thoạt nhìn là án mạng tình cảm, nhưng nhất định còn nguyên nhân sâu xa hơn.
Mẹ tôi vì tôi là con gái, đã bỏ tôi trong khe núi khi tôi lên bảy. cụ nhặt tôi về từ đống x/á/c ch*t đang th/ối r/ữa.
Nhưng sau khi trở lại, tôi lâm bệ/nh nặng, quên sạch bốn ngày trong núi thế nào, lại thường thấy những thứ tựa hồ như m/a q/uỷ. Thế là dân làng đồn tôi bị m/a nuôi bốn ngày.
Chú tư thông minh, chú biết tôi thấy thứ gì đó nhưng không tiện hỏi sâu. Bởi với những thứ này, phớt lờ tốt hơn là quan tâm. Một khi hỏi han, sẽ bị vướng bận.
Chú tốn nhiều sức lắm mới mở được cửa nhà kho. Cửa vừa mở, bức tường ghép bằng thân ngô rung rinh.
Sàn nhà kho sạch sẽ, như có ai dọn dẹp. Một góc chất đống củi đầy mạng nhện, một con nhện bụng hoa to đùng đang nằm giữa lưới.
Tôi quay sang nhìn chú tư, thấy chú quay lưng lại tựa như đang cởi dây lưng quần. Tôi liếc chú một cái rồi lặng lẽ ngoảnh đi.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy vang lên sau lưng.
"Chú tư, chẳng lẽ chú nhịn lâu thế sao?"
"Cháu hiểu gì? Nước tiểu đồng tử của chú đây, Hoàng Lục bảo chú tiểu trước cửa, nói cụ—à không, con hoạt thi kia sẽ không dám vào. Hoạt Thi hẳn là dậy lúc đặt trong qu/an t/ài bị động vật nhảy qua... ăn nhiều thế, sáng sớm đã biến mất, chắc chạy đi đâu ki/ếm ăn rồi."
Tôi siết tay, nghĩ đến cái lưỡi đỏ dài ngoẵng và cái miệng há rộng hết cỡ của quái vật, lông gáy dựng đứng.
Không khí vương mùi nước tiểu, tôi nhíu mày. Chú tư ngượng ngùng nhìn tôi: "Nhịn nửa ngày rồi, đậm đặc quá..."
Bình luận
Bình luận Facebook