Tôi đưa Quý Văn Thanh đi băng bó vết thương.
Cậu ấy ngồi trên giường bệ/nh, vẻ mặt vẫn đầy phẫn nộ: "Đáng lẽ nên đ/ấm thêm vài cú nữa vào mặt tên khốn ấy."
Tôi định cười để xoa dịu, nhưng thực sự chẳng còn chút sức lực.
Quý Văn Thanh nhìn biểu cảm của tôi, khẽ nói: "Thưa thầy, có phải em lại làm phiền thầy rồi không? Em chỉ nghĩ... Thầy tốt như vậy mà anh ta dám đối xử tệ bạc với thầy."
"Em không nhịn được."
"Tôi biết mà."
"Xin lỗi thầy."
"Người cần xin lỗi không phải là em."
Khi trở về nhà, cảnh tượng hỗn độn hiện ra trước mắt.
Đúng như dự đoán của tôi.
Lộ Kỳ Bạch ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, rư/ợu vang đổ xuống, nhuộm đỏ tấm thảm.
Tôi cúi xuống thay giày.
"Đưa cậu ta đi bệ/nh viện xong rồi à?"
"Ừ."
“Anh cũng bị thương, em không thấy sao?”
"Tôi mệt rồi, đi ngủ đây."
Đột nhiên hắn đứng phắt dậy, kéo mạnh tay tôi.
Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ m/áu trông thật đ/áng s/ợ.
Hắn gào lên: "Em m/ù rồi hay sao?!"
"Là do anh tự chuốc lấy thôi."
"Thực ra chính anh cũng hiểu rõ, tôi và em ấy chẳng có gì cả."
Hắn siết ch/ặt cổ tay tôi, nhưng tôi lại cảm nhận được sự tuyệt vọng từ hắn.
"Nhưng anh không kìm chế nổi!"
"Tất cả chỉ vì cậu ta xuất hiện, xen vào giữa chúng ta! Em mới đột nhiên thay lòng đổi dạ với anh."
Tôi ngẩng mặt lên định cãi lại, nhưng khi thấy khuôn mặt hắn ướt đẫm nước mắt thì chợt sững người.
Lần đầu tiên tôi thấy Lộ Kỳ Bạch khóc.
Kẻ ngạo mạn, ngang tàng và đ/ộc đoán ấy giờ lại đang khóc.
"Em đột nhiên đối xử lạnh nhạt với anh."
"Sao em có thể tà/n nh/ẫn như thế..."
Mặt hắn vùi sâu vào hõm cổ tôi, tựa hòn đảo cô đ/ộc chênh vênh, bất lực và đ/au đớn.
"Thẩm Bình Thu... Anh thực sự không chịu nổi nữa rồi."
Chương 17.
Chương 13
Chương 45
Chương 19
Chương 16
Chương 15
Chương 20
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook