Tôi tên là Lạc Dục Ninh.
Hồi nhỏ, một t/ai n/ạn xe khiến thính lực tai phải của tôi bị y/ếu. Từ đó, cậu tôi luôn mang tôi bên cạnh mà chăm sóc.
Suốt những năm tháng tiểu học đến trung học, vì lo lắng cho tôi, cậu luôn nhờ giáo viên chủ nhiệm quan tâm tôi nhiều hơn. Nhờ vậy, tôi chưa từng bị b/ắt n/ạt, nhưng cũng chẳng có lấy một người bạn.
Tôi biết cậu làm vậy là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi không muốn bị đối xử đặc biệt như một món đồ sứ dễ vỡ nữa.
Tôi phải kéo cả bạn trai của cậu vào cùng thuyết phục, cậu mới chịu từ bỏ ý định đăng ký cho tôi học b/án trú.
Dù tôi học ngành Toán, nhưng ba người bạn cùng phòng đều cao ráo, mỗi người một vẻ đẹp, đặt vào khoa Nghệ thuật cũng sẽ là những người nổi bật.
Tôi cũng không thấp, chỉ là hơi g/ầy một chút, đứng cạnh họ cứ như một đứa trẻ lạc vào thế giới người lớn.
Họ rất tốt, luôn âm thầm quan tâm chăm sóc tôi, đặc biệt là cậu bạn trưởng phòng Trì Dã.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã thích cậu ấy rồi.
Nhất là đôi mắt long lanh như mắt cún con kia, mỗi khi cậu ấy nhìn tôi, tôi lại luống cuống tay chân chẳng biết để đâu cho phải.
Mới vào học không lâu, chúng tôi đã như hình với bóng, môn thể dục, môn tự chọn cho đến câu lạc bộ, cái gì cũng đăng ký giống nhau.
Mèo Cá Mặp - 猫鲨
Cậu ấy nói tôi giống như một mô hình thủ công tinh xảo, phải để bên cạnh trông chừng kẻo người khác phá hỏng mất, nhưng đôi khi cậu ấy lại cư xử rất…trai thẳng.
Tôi không đoán được rốt cuộc cậu ấy có cùng suy nghĩ với tôi hay không.
Bình luận
Bình luận Facebook