17
Chu Cần trầm mặc.
Trong đôi mắt vô cùng buồn bã và âm trầm.
Tôi nhướng mày: “Hỏi tiếp đi.”
Nhưng anh rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp khàn khàn, thái độ vẫn ôn hòa thành thật.
“Không... Không hỏi nữa.”
“Không sao đâu An An, chỉ cần cậu vẫn sẵn lòng để ý đến tôi là đủ rồi.”
“Tôi không quan tâm đến những chuyện này, cậu đừng lo lắng.”
“Không phải cậu đói bụng sao, tôi dẫn cậu đi ăn liền nhé.”
Nói xong, bối rối xoay người rời đi.
Tâm lý né tránh được bộc lộ đầy đủ.
Tôi trực tiếp tóm lấy anh lại, dở khóc dở cười.
Con cún đần không có tiền đồ.
Bị tôi b/ắt n/ạt, cũng chỉ biết ngoan ngoãn thò đầu ra để cho chịu trận.
Lòng tôi chợt dịu lại, những bong bóng tình yêu nối tiếp nhau n/ổ tung.
Lúc đầu tôi câu anh quả thật có mục đích, trong lòng cũng có chút tức gi/ận cha tôi.
Nhưng bây giờ, nguyên nhân quan trọng nhất là tôi đã thích anh.
Tôi muốn trở thành tình yêu duy nhất của anh, sau đó được đáp lại tình yêu của mình.
Nhìn nam sinh cao lớn đầu ủ rũ nhưng vẫn ra vẻ kiên cường, tôi ôm thẳng anh vào lòng.
“Chu Cần, tôi là người rảnh đến như vậy sao?”
“Hả.”
“Có phải hay không?”
“Không phải.”
“Thế tôi ăn nhiều cố ý lợi dụng cậu chọc gi/ận ba tôi sao? Anh làm sao vậy?”
Chu Cần ngơ ngác, trong mắt lóe lên niềm vui khó tả.
"An An, ý của cậu là..."
Tôi không để ý tới anh sắp phát đi/ên lên vì sung sướng, nhẹ giọng kể lại tình hình chuyện trong nhà tôi lúc trước.
Kể về cái ch*t đột ngột của mẹ tôi.
Kể chuyện ba tôi phát hiện ra xu hướng tính dục của tôi, liền quay ra có con riêng.
Kể lại lúc tôi đến tuổi dậy thì, bởi vì không có ai chăm sóc thiếu chút nữa bị chú Vương b/ắt n/ạt.
Khi kể đến đây, cánh tay Chu Cần thiếu chút nữa siết g/ãy eo tôi.
Tôi không nhẹ không nặng vỗ vào anh.
“Nhẹ thôi.”
Chu Cần đ/è nén vẻ mặt kinh hãi, trong mắt tràn đầy đ/au khổ.
“An An, tôi sẽ giúp cậu lấy lại hết, sau này tôi sẽ chăm sóc cậu, cậu không còn là một mình nữa.”
"Ồ, tôi sẽ xem cậu đàng hoàng, đừng để tôi thích cậu một cách vô ích.”
Tôi ngáp một cái, trong lòng chưa bao giờ có một khoảnh khắc nhẹ nhàng đến như vậy.
Ngày hôm sau, tôi nghe nói chú Vương, cái tên cặn bã đó lúc đi đến tiệm mát-xa đúng lúc gặp chú cảnh sát tới kiểm tra.
Ông ta nhảy thẳng từ cửa sổ tầng ba xuống, g/ãy chân, xươ/ng cốt gần như vỡ vụn.
Ba tôi chê ông ta không lái xe được nên đuổi việc ông ta.
Sau khi chú Vương về đến nhà, vợ ông ta cũng biết vì sao ông ta bị g/ãy chân, lập tức ly hôn rồi bỏ đi.
Sau khi chú Vương về nhà, vợ chú cũng biết vì sao chú ngã g/ãy chân, lập tức ly hôn với chú rồi rời đi.
Ông ta ch/ửi bới, uống rư/ợu lái xe về nhà, kết quả gây ra họa khi s/ay rư/ợu.
Bị đưa thẳng vào đồn cảnh sát ‘giẫm lên bàn đạp máy may’.
Mà chuyện đứa con riêng của ba tôi bị đối thủ cạnh tranh vạch trần.
Thiết lập nhân vật vì vợ đã khuất mà cả đời không kết hôn của ba tôi bị sụp đổ, nên hình tượng và cổ phiếu xuống dốc nghiêm trọng.
Chắc chắn là không có tâm tư đi tìm tôi nữa.
Chuỗi sự việc này đương nhiên khiến tôi nổi lên lòng nghi ngờ.
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm Chu Cần đang giặt vớ cho tôi.
Trùng hợp vậy sao?
Không thể nào?
Làm sao một con c.ẩ.u nghèo và lương thiện như vậy sao có thể làm được loại chuyện này?
Hẳn là không thể đi, anh có đời nào đi sâu vào thành phố như vậy.
Tôi lười biếng ghé vào đầu giường, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi.
Chu Cần giặt vớ xong đi ngang qua tôi, tự nhiên ngẩng đầu hôn tôi một cái.
“Ngày mai tôi có vài suất học bổng được vào tài khoản.”
“An An, chúng ta thuê một căn phòng, chọn cho cậu một căn nhà có bồn tắm lớn nhé.”
Tôi nhéo nhéo lỗ tai anh.
“Anh quyết định là được rồi.”
Ánh sáng ban mai ở ngoài phòng mờ nhạt.
Rọi vào khuôn mặt đẹp trai tràn đầy ý cười nửa sáng nửa tối của Chu Cần.
Nhìn thật ngớ ngẩn không thôi, nhưng lại vô cùng mê hoặc người.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy mình mới là người bị câu.
Ừ. Nhất định là ảo giác.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook