An Vương lòng dạ đ ộ c á c, ngay cả với chính con ruột cũng có thể sử dụng th/ủ đo/ạn t à n đ ộ c.

Phải biết rằng, lão Hoàng đế g h é t nhất là những đ ộ c kế t à n n h ẫ n, và cả việc một m ấ t một còn giữa m á u mủ.

Tiên Thái tử bị đầu đ ộ c, Tam hoàng tử bị á m s á t, tất cả đều là ví dụ điển hình.

Nếu Tần Ngọc đến c/ứu ta, không những không gột rửa được nghi ngờ, mà còn có thể rước thêm m á u tanh lên người.

“T i ệ n n h â n!”

“Quay mặt lại nhìn ta.”

Triệu Kim Lan t ứ c g i ậ n, t á t một cái vào mặt ta.

Sau đó, gã t h ô b ạ o xoay cằm ta lại.

Ta kiềm chế những giọt nước mắt trào ra, chăm chú nhìn bằng ánh mắt đầy c ă m p h ẫ n.

Bản năng g h ê t ở m thúc đẩy ta, ta c ắ n mạnh vào vai tên vô liêm sĩ ấy.

“Áh!”

Triệu Kim Lan đ a u đ ớ n, lùi lại một chút ta nắm lấy chiếc trâm bạc trong tóc, đ i ê n c u ồ n g đ â m về phía gã ta.

Chiếc trâm bạc cắm vào đùi làm Triệu Kim Lan kêu la thảm thiết:

“Tiện nhân, đáng c h ế t!”

Ta mạnh tay rút trâm ra, nhìn m á u văng tung tóe, tiếc là hai tay bị gã ta giữ c h ặ t, không thể đ â m tiếp được nữa.

“Rắc!” một tiếng, gã bẻ g/ãy hai ngón tay ta.

Cơn đ a u khiến ta gần như ngất đi, nhưng lợi dụng lúc Triệu Kim Lan h o ả n g l o ạ n cầm m/áu, ta liều mạng lao ra ngoài!

Trên đường, mấy mảnh vải vụn trên người ta cũng bị gió thổi tứ tung.

Triệu Kim Lan phát đ i ê n, không thể ngờ ta lại liều lĩnh như vậy, vừa b/án khoả thân vừa chạy ra ngoài.

Còn gã ta chỉ có thể khập khiễng đuổi theo, vừa đuổi vừa hô hào cho thị vệ bắt ta lại:

“Các ngươi nhìn cái gì?!!”

“Còn không mau... bắt lấy con t i ệ n n h â n đó!”

Chưa để những thị vệ kịp hành động, ta lao tới, một chiếc áo choàng màu đen từ phía trước đổ xuống người ta.

Ta h o ả n g h ố t, đ i ê n c u ồ n g vùng vẫy, đ á và c à o lo/ạn xạ:

“C h ế t thì... cùng c h ế t!”

Tần Ngọc từ trên không lao xuống, nhẹ nhàng nói bên tai ta:

“Phù tỷ... ta đến muộn rồi.”

“Nghe lời, ta đã xử lý một vài chuyện vặt, khiến tỷ phải chịu khổ rồi.”

Cuối cùng, nước mắt ta trào ra, òa khóc:

“Chuyện vặt… có thể quan trọng hơn ta sao?”

“Tiểu Điện Hạ, ngài đã nói sẽ bảo vệ ta, k i ế m của ngài đâu rồi!”

Tần Ngọc đã bắt được An Vương và phá hết tất cả mưu đồ của Triệu Kim Lan.

Nhị Hoàng tôn cũng được c/ứu và đã tỉnh lại.

Dù có đ ộ c á c đến đâu, hổ dữ cũng không ă n thịt con.

Lão Hoàng đế t ứ c g i ậ n ban chiếu, muốn x ử t ử An Vương.

Tần Ngọc xin lão Hoàng đế tha cho ông ta:

“An Vương tuy tội đáng x ử t ử, nhưng chỉ nghe theo lời xúi giục, chưa gây ra đại họa.”

“Xin hoàng gia gia, niệm tình phụ tử, hãy tha cho người một mạng, dù chỉ là vì tiểu Hoàng tôn cũng được.”

Lão Hoàng đế liên tiếp m ấ t đi các vị Hoàng Tử, thật sự không còn lòng dạ nào để g i ế t thêm.

Ông như già đi mười tuổi trong chốc lát, ban ra hai chiếu chỉ.

“Phong Thái Tử Tần Ngọc làm Giám Quốc Thái Tử.”

“An Vương bị phế làm thường dân, giam giữ tại Lê Sơn viện.”

Nhị Hoàng tôn còn đang trong nôi sẽ được nuôi dưỡng dưới gối An Vương phi, không lâu nữa sẽ đến vùng thái ấp.

An Vương bị phế như một con c h ó m ấ t chủ.

Ông ta chặn xe của An Vương phi ở cổng thành, khóc lóc thảm thiết:

“Đình Chiêu, chúng ta là phu thê, nàng sẽ không bỏ rơi ta, đúng không...”

An Vương phi không xuống kiệu, chỉ có giọng nói lạnh nhạt truyền ra.

“Ta là một Vương phi cao quý, còn ngươi chỉ là một thường dân, làm sao có thể là phu thê? Phụ hoàng minh mẫn, ban cho ngươi Lê Sơn viện, nếu ta là ngươi, thì hãy trở về vui vẻ với các thiếp, s i n h thêm hoàng tử, để phụ hoàng hưởng thụ hạnh phúc gia đình.”

Xe của An Vương phi phóng đi như gió, mặc cho An Vương đuổi theo, nhưng ông ta chẳng được gì.

Thậm chí còn bị quân cấm vệ ở cổng thành áp giải trở về Lê Sơn.

Tần Ngọc thật quá t à n n h ẫ n.

Hắn cũng đưa những thiếp của An Vương đến Lê Sơn viện, đám phụ nữ này lại không có cách nào sinh sống, không thể sống cuộc đời của thường dân.

An Vương sống trong cảnh khổ sở từng ngày.

Mặc dù Tần Ngọc đã ân xá cho phụ mẫu ta, nhưng cha ta không muốn trở lại triều đình làm quan.

Theo lời ông hồi đáp trong thư, ông nói:

[Biên ải bao la, có thể để tội nhân mở lòng, chuộc lại tội lỗi.

Hơn nữa, có hiền thê, hiền nhi bên cạnh là đủ rồi, cảm tạ Thái tử đã ân huệ.]

Huynh trưởng ta đã cưới vợ s i n h con ở Tây Lăng Quan, còn trở thành một tướng lĩnh nổi tiếng ở quan ải.

Đệ đệ cũng từ vùng Kiến Lăng đến biên ải, chưa đến nửa tháng đã có thể đoàn tụ với gia quyến.

Ta vừa ăn những quả nho mà Tần Ngọc đã l/ột vỏ cho ta, vừa đọc gia thư mà cha viết cho mình.

Rõ ràng là một bức thư mà ai cũng có thể viết, nhưng đối với ta và Tần Ngọc thì khác nhau một trời một vực.

Tần Ngọc cười hỏi:

“Sao lại nhíu mày, để ta xem thử nói gì?”

Chưa kịp để ta đọc xong những lời t r á c h m ắ n g đầy giấy của cha, cùng với nỗi lo lắng hiện rõ trên trang giấy, thì Tần Ngọc đã gi/ật lấy bức thư.

Nụ cười trên mặt hắn còn chưa tắt, nhưng khi xem xong thư, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại.

Hắn thở dài đầy u uất, ngẩng mắt hỏi ta:

“Ta và nàng không xứng đôi sao?”

Ta đáp lại:

“Ý của phụ thân là ta không xứng với ngài. Ngài chưa thành thân, còn ta đã tái giá.”

Chưa nói đến việc tái giá, mà chủ yếu là lần đầu tiên là do cha ngài sắp đặt, trời ơi!

Thật không biết cha ta đã cố gắng như thế nào để viết nên bức gia thư này.

Có lẽ mẫu thân ta đã giữ c h ặ t cánh tay của ông...

Tần Ngọc k h i n h t h ư ờ n g, rồi chỉ vào dòng thứ hai nói:

“Người còn trẻ, dám làm những hành vi thú tính, e rằng sẽ gặp phải phản phệ, bị muôn dân k h i n h b ỉ.”

Ta đáp lại:

“Phụ thân nói ta có hành vi thú tính, lợi dụng lúc ngài còn trẻ mà l ừ a g ạ t ngài, nếu ngài thực sự lớn tiếng phong ta làm Đông Cung phi, thì chúng ta chắc chắn sẽ bị muôn dân chê cười.”

Tần Ngọc không để tâm, hắn không s ợ.

Để đưa ta về Đông Cung, hắn không ngần ngại tranh cãi với lão Hoàng đế.

Ý là hắn không còn là Thái Tử bị người khác cư/ớp đi mà phải nhẫn nhịn chịu đựng nữa.

Ngày đó cũng như bây giờ, khi đó hắn muốn ta ở bên cạnh, giờ đây hắn muốn cùng ta chung sống.

Lão Hoàng đế t ứ c g i ậ n gọi ta đến m/ắng:

“Không phải vẫn như mấy năm trước, hai mắt, một cái mũi, một cái miệng sao? Có vẻ còn b/éo hơn một chút!”

“Ngọc nhi, giờ nàng là thứ mẫu của ngươi, ngươi có xứng đáng với hương linh của phụ thân ngươi ở trên trời không?”

Tần Ngọc cười lạnh:

“Hoàng gia gia, ngài ấy có xứng đáng với ta không? Ngài nghĩ ta không biết, chính ngài đã hạ mật chỉ, khiến phụ thân phải nạp Lương Viên?”

Lão Hoàng đế t ứ c g i ậ n đến mức mắt t r ợ n n g ư ợ c.

Ông nhìn ta đang cúi đầu ủ rũ, nói lời á c đ ộ c:

“Biết sớm như vậy, lúc đầu đã nên đày ngươi đến biên cương. Hoặc là cùng với tên tiểu tử nhà họ Triệu, đày đến Lĩnh Nam xây Vạn Lý Trường Thành!”

Tần Ngọc vừa nghe, lập tức n ổ i g i ậ n, lật đổ bàn.

Nói về Triệu Kim Lan, vốn dĩ đáng bị ban án t ử, hắn bị bắt đi khi nói với Tần Ngọc một đống lời lẽ b ẩ n t h ỉ u về ta.

Tần Ngọc thờ ơ ra lệnh c ắ t đ ứ t l ư ỡ i hắn, rồi thả về miền Nam.

Hắn nói với lão Hoàng đế:

“Nếu không có Phù Nhi, thì dòng dõi chúng ta e rằng chỉ có thể tuyệt tự tuyệt tôn thôi. Nếu Hoàng gia gia thật sự cố chấp như vậy, ta có thể chờ người c h ế t, rồi ta sẽ lên ngôi Hoàng đế, vẫn có thể ban chiếu phong.”

Lão Hoàng đế t ứ c g i ậ n đến mức nuốt phải hơi lạnh.

Chưa kịp thở ra, ông đã đuổi chúng ta đi, Tần Ngọc nắm tay ta quay đầu bỏ đi.

Toàn bộ Chính Chính Điện, đến tiếng muỗi cũng không dám kêu.

Ta c h ế n h ạ o hắn:

“Phụ thân ta m/ắng còn chưa nghiêm bằng hoàng thượng, ngài có gì mà phải chịu ấm ức?”

Tần Ngọc không phục:

“Giang Thái Úy là đại học giả trong thiên hạ, mỗi câu mỗi chữ đều m/ắng nàng, nhưng không nhắc đến ta, mà toàn bộ thư đều là chỉ trích nàng. Phù Nhi, nàng thật khổ.”

“Mấy lão đầu này, không ai là tốt cả.”

Ta âu yếm xoa đầu hắn, mỉm cười ôn hòa:

“Họ đều là bậc trưởng bối, chúng ta phải nhường nhịn họ chứ. Hơn nữa, ta đã thấy chiếu thư hôn sự do hoàng gia gia ban xuống trên án kỷ rồi.”

“Còn cả phụ thân, người nói, đôi Ngọc Như Ý truyền thừa của Giang gia chắc hẳn ở trong quốc khố, lúc bị triều đình khám xét, ông không kịp thu dọn, nhờ ngài tìm ra và mang về cho ta.”

Tần Ngọc một tay bế ta, gật đầu.

“Ta sẽ đi tìm ngay!”

“Sau này đến biên cương, mang về cho huynh trưởng và đệ đệ của nàng cho họ mở mang tầm mắt, họ chắc hẳn chưa thấy bao giờ!”

(Hết toàn văn)

Danh sách chương

3 chương
26/01/2025 18:46
0
26/01/2025 18:46
0
26/01/2025 18:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận