Thể loại
Đóng
- TocTruyen
- Miêu Long
- Nỗi oan của quỷ
- Chương 16
Người đến cuối cùng là mẹ ruột của Châu Ngạn, bà ta thậm chí còn dẫn theo một bà mối.
Sau khi vào cửa, bà ta đ/á/nh giá một vòng ngôi nhà trước, mới chê bai nhếch miệng:
"Ngôi nhà này vẫn quá cũ kĩ, làm của hồi môn thật sự quá khó coi."
Của hồi môn.
Tôi khó hiểu nhìn bà ta, không biết bà ta bị bệ/nh gì nữa.
Thấy tôi không nói gì, bà mối đảo mắt, lắc hông đi tới nắm tay tôi:
"Ôi chao, vụ án của Tống đầu bảng đã lật lại, ngày tháng tốt đẹp của cô tới rồi!"
"Mẹ chồng tương lai của cô lúc trước mỉa mai cô cũng đều là vì tốt cho cô, người một nhà đừng để trong lòng!"
Mỉa mai mà bà ta nói chắc hẳn là sau khi ca ca xảy ra chuyện, mẹ Châu Ngạn chặn ta ở trên đường, ch/ửi ta một trận vô lý đúng không?
Mẹ Châu Ngạn nghe thấy vậy thì hừ lạnh:
"Nhà các ngươi không cha không mẹ, theo lý mà nói là ta không nhìn trúng đâu."
"Thế nhưng ai kêu Châu Ca nhìn trúng ngươi chứ, sống ch*t cũng muốn cưới ngươi."
"Cũng phải, công danh của tú tàu có thể miễn cưỡng định hôn, hôn lễ, đợi huynh trưởng ngươi đỗ cử nhân hẵng tính."
"Của hồi môn ta cũng không yêu cầu gì khác, dùng căn nhà này làm của hồi môn là được, đến khi đó đợi chúng ta m/ua nhà của Vương quả phụ thì ba nhà thông sân làm một, vậy dù có sinh bảy tám đứa con trai cũng đủ ở."
Ta nhịn rồi nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
"Phì!"
"Sao bà mặt dày thế nhỉ, hễ mở mồm ra là muốn nhà của ta!"
"Muốn nhà cũng được thôi, đợi bà ch*t ta sẽ tự tay đ/ốt cho bà một căn ba gian! Còn đổ cho bà 80 đứa cháu trai, để bà ở dưới đất mở một hậu cung!"
...
“Phụt...”
Ca ca từ tịnh phòng đi ra nghe thấy ta nói như vậy không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
“Nha đầu này càng lúc càng không có quy củ, Châu đại nương dù sao cũng là trưởng bối, muội không muốn nghe bà ta nói chuyện thì đuổi ra ngoài là được rồi, ch/ửi bà ta làm gì chứ?”
Nói xong ca ca liền cầm chổi bắt đầu đuổi người, y quơ chổi đẩy Châu đại nương và bà mối lùi ra sau liên tục.
Châu đại nương tức đến nỗi muốn chầu trời.
Bà ta chống nạnh giậm chân, vừa chuẩn bị ngoác mồm ra ch/ửi, đã bị Châu Ngạn vội vã đuổi tới kéo về ngay lập tức.
Nhìn thấy ta, trên mặt Châu Ngạn đầy vẻ cay đắng, hắn nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, há miệng, cuối cùng cũng không nói câu gì.
Có một người mẹ như vậy, Châu Ngạn cũng rất đáng thương.
Ta và ca ca cũng không để việc này trong lòng, hiện giờ, tìm ra hung thủ thật sự mới là việc lớn quan trọng nhất.
Đợi nhà trở lại sự yên tĩnh, ta và ca ca đã thả Vương Liên Hoa ra khỏi ô.
Cô ta hàm oan mà ch*t, mấy ngày nay oán khí càng ngưng tụ, dáng vẻ cũng càng thêm đ/áng s/ợ.
Hai người một q/uỷ chúng ta bàn bạc tỉ mỉ nửa ngày, mãi đến khi trời tối đen mới sắp xếp xong tất cả sự việc.
Trong phòng tối mịt, vì để dẫn dụ người đó ra, chúng ta đã tắt đèn từ sớm.
Ta ngồi trên ghế thấp thỏm bất an, chỉ sợ đêm nay người đó không đến.
Nếu như người đó không đến, đến ngày mai, ca ca cũng khó mà lật lại án.
Ta không ngừng bấu ngón trỏ của mình, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi chậm như vậy.
“Cạch...”
Tới rồi!
Ta và ca ca chạy vội ra, quả nhiên có một nam tử mặc đồ dạ hành nhảy vào trong sân.
Hắn ta đeo một mặt nạ có hình dáng cổ quái, không nhìn rõ mặt, thế nhưng thân hình cao, động tác linh hoạt, chắc chắn là người phóng hỏa đêm đó!
Tìm kiếm gần đây
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook