Ta cực kỳ gh/ét Trần Thanh Ngôn, y sở hữu đôi mắt diễm lệ tựa như mẹ ta, ngay cả nốt son mỹ nhân giữa trán cũng y hệt. Thái hậu ban y đến bên cạnh ta rõ ràng là muốn ta khắc sâu mẹ ta đã ch*t như nào.
Thực sự ta cực kỳ chán gh/ét y, ta h/ận không thể hành hạ y đến ch*t, h/ận chẳng thể khiến y thế mạng cho mẹ. Giá như hôm đó người ta ch/ém gi*t là y, chứ không phải mẹ, há chẳng phải tốt hơn sao?
Vì sao y cứ mãi nở nụ cười? Ta cực kỳ gh/ét cái điệu cười ấy của y, vui vẻ cái thứ gì chứ?
Thế nhưng, Trần Thanh Ngôn vẫn ở bên ta rất lâu, lâu đến mức mỗi lần kinh mộng tỉnh giấc đều thấy y yên giấc bên sàng. Lúc ấy y sẽ mơ màng ngồi dậy thắp đèn, rồi lại gà gật trước ngọn nến lung linh.
Ta bắt đầu sợ y sẽ ch*t mất.
Từ khi Thái hậu băng hà, Trần Thanh Ngôn chẳng còn tìm đến ta, ta cũng chẳng dám đến gặp y. Trước đây ta luôn tự nhủ y vốn là vật Thái hậu ban tặng, đương nhiên phải n/ợ ta.
Nhưng mà, Thái hậu đã ch*t rồi.
Thỉnh thoảng ta lén đến thăm y, đứng nơi góc khuất ngắm y an nhiên ngủ say, ngắm y vui đùa với chim chóc. Tiểu Đức Tử đã khuyên can y, nhưng y vẫn không chịu tìm ta, y thật sự gh/ét ta.
Ta không muốn u/y hi*p y lần thứ hai nữa, đã không muốn đến thì đừng đến vậy!
Bình luận
Bình luận Facebook