“AA.”
Tôi hét lớn một tiếng rồi lập tức bật dậy khỏi giường.
Đập vào mắt là một mảng tối đen, tôi ý thức được bản thân vẫn còn trong phòng.
Tiêu rồi!
Tôi lộn nhào xuống giường rồi quay đầu lại nhìn.
Ông cố duỗi thẳng cánh tay rồi đứng thẳng dậy khỏi giường, xoay cổ qua kêu răng rắc.
Trong bóng tối, hai mắt ông cố hiện lên ánh sáng xanh giống như con chuột, tựa như hai đốm lửa m/a trơi.
Da đầu tôi lập tức thấy tê dại, bò vào trong góc bên cạnh tủ quần áo.
Ông cố xuống giường bắt đầu nhìn xung quanh phòng, mắt sắp nhìn về phía tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại bộ phim từng xem lúc trước. Trong phim diễn thế nào nhỉ? Đúng rồi, chỉ cần nín thở thì x/á/c ch*t sẽ không tìm được người.
Tôi vội vàng bịt mũi, một đồ vật cứng đ/ập lên mặt.
Là một khúc xươ/ng vỡ. Thì ra vừa nãy tôi vẫn luôn cầm nó trong tay.
Đây cũng là thứ tôi mang từ trong giấc mơ ra sao?
Không kịp suy nghĩ nữa rồi, bước chân của ông cố đã đến trước mặt tôi. Tôi liều mình nín thở.
Mặt ông cố ngay trước mắt tôi, hai con mắt hiện ánh xanh gần như có thể chiếu sáng mặt tôi.
Ông cố cảm nhận một lúc, dường như thật sự không phát hiện ra tôi đang ở đây, ông từ từ xoay người đi qua một góc khác trong phòng.
Cứ nín thở mãi cũng không được, tôi buộc phải kéo dài đến khi trời sáng.
Nhân cơ hội tôi lách mình trốn vào tủ quần áo.
Trong tủ quần áo trải đầy quần áo và chăn đệm, tôi lấy chăn che mũi mới có thể thở nhẹ một hơi. Trong đầu bắt đầu nhớ lại giấc mơ mới kia.
Hai lần tỉnh dậy tôi đều phát hiện trong tay cầm thứ không thuộc về thế giới thật, vậy chứng minh tôi không nằm mơ bình thường, mà thật sự đã đến nơi đó.
Điều này có liên quan gì đến ông cố chăng? Nếu đúng vậy ông muốn nói gì với tôi?
Đống xươ/ng người giấu trong hang cốt có cái đ/ứt đoạn, có cái bị đen, vừa nát vụn vừa hỗn tạp, căn bản là do tùy tiện vứt đi, rất nhiều cái vừa nhìn đã biết không phải ch*t bình thường mà là bị gi*t ch*t.
Là người trong thôn chúng tôi sao?
Mũi tôi hít thở khó khăn trong đống chăn đệm dày dặn, nên giờ đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Sao trời vẫn chưa sáng nữa! Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, không biết bao lâu tôi mơ mơ màng màng thấp thoáng nhìn thấy chút ánh sáng từ trong khe hở ở cửa tủ.
Giây tiếp theo đã bị thay thế bằng một ánh sáng xanh.
Mắt của ông cố đang áp sát vào cửa tủ, xuyên qua khe cửa nhìn chăm chăm vào bên trong.
Tiếng ken két vang lên, cửa tủ được mở ra một cách nặng nề. Tôi không nhịn được hét lên: “Ông nội ơi!”
Chính vào thời khác ông cố giơ tay chộp về phía mặt tôi thì cánh cửa lập tức được mở ra, mấy người ông nội, ông hai và ông ba của tôi xông vào, ông tư theo sát phía sau, tay cầm một bình nước nhanh chóng hất lên người ông cố.
Trên người ông cố hiện lên làn khói trắng, sau đó ngã xuống đất.
Bình luận
Bình luận Facebook